Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Quân Của Nữ Đế Uy Vũ Rất Yêu Nghiệt

Chương 8: Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vì sao không nhân lúc còn sớm mà hành động?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cửu hoàng muội, sao muội ——” Vẻ mặt Tiêu Thiển Ca ngờ vực mà nhìn nữ tử đang đi tới, lời còn chưa nói xong, đã bị nữ tử cắt ngang.

“Vừa nãy, ta chỉ muốn đùa với hai vị hoàng tỷ một chút thôi. Đúng không? Dao Nhi.” Mạch Du Nhiên nhìn về phía Trúc Dao cũng đang tỏ vẻ khó hiểu, đưa mắt ra hiệu với hắn.

Vừa rồi, cô đã cẩn thận suy nghĩ tình cảnh hiện giờ của mình, cảm thấy mình không nên trốn tránh. Bởi vì sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vì sao không nhân lúc còn sớm mà hành động? Thế nên, lúc này cô đến đây, muốn thăm dò thái độ của hai vị hoàng tỷ này với cô, làm tốt chuẩn bị cho kế hoạch tương lai của mình.

“Đúng đúng! Hai vị điện hạ à, vừa rồi, đích xác là nô với điện hạ nhà mình đùa với hai ngài thôi, hy vọng hai vị đừng để ý.” Trúc Dao phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói đỡ cho điện hạ nhà mình, trong lòng lại vô cùng băn khoăn.

“Cửu hoàng muội à, ta phát hiện muội nghịch ngợm hơn so trước kia đó!” Tiêu Thiển Ca cười ra tiếng.

“Vậy sao?” Mạch Du Nhiên ngồi trên ghế chủ nhà, làm một động tác tay về phía ghế cho khách, mời hai người đang đứng: “Mời hai vị hoàng tỷ ngồi.” Nếu cô đoán không sai thì vị nữ tử mặc váy màu xanh sẫm, khuôn mặt ôn hòa trước mắt này hẳn là Tiêu Thiển Mạch - tứ hoàng tỷ của cô, mà nữ tử mặc váy màu lam nhạt, khuôn mặt xinh xắn còn lại là Tiêu Thiển Ca - Lục hoàng tỷ của cô.

“Cửu hoàng muội à, dường như muội đã thay đổi rất nhiều.” Từ đầu đến cuối, Tiêu Thiển Mạch vẫn đứng một bên, cẩn thận đánh giá Mạch Du Nhiên, lúc này ngồi xuống, nàng không nhịn được cảm thán một câu, giống như không quan tâm, lại có ý thăm dò.

“Tứ hoàng tỷ có điều không biết, lần này ta trốn được khỏi quỷ môn quan, sau khi tỉnh lại, người hầu bên cạnh cũng nói ta đã thay đổi rất nhiều.” Mạch Du Nhiên rất bình tĩnh, quy tất cả lý do về chuyện lần này cô đại nạn không chết.

“Thì ra là thế.” Tiêu Thiển Mạch cũng không tiếp tục truy cứu nữa, mà chuyển đề tài: “Vậy gần đây Cửu hoàng muội đã đỡ hơn chưa?”

“Đỡ hơn chút, phiền tứ hoàng tỷ phải lo lắng rồi.” Mạch Du Nhiên trả lời tự nhiên, nói năng chừng mực.

“Cửu hoàng muội này, nghe nói hơn nửa tháng trước, muội là vì anh hùng cứu mỹ nhân mới bị trúng tên, không biết việc này có phải là thật không?” Lúc này, Tiêu Thiển Ca không kìm nén được, tò mò mà dò hỏi Mạch Du Nhiên, hai mắt sáng long lanh.

“Lục hoàng tỷ, chỉ sợ tỷ chê cười, sau khi Cửu hoàng muội ta lần này bệnh nặng mới khỏi, kỳ thật đã quên sạch sẽ hoàn toàn chuyện trước kia, thế nên, tình huống cụ thể lúc ấy, ta cũng không rõ lắm. Có điều, ta nghe người hầu bên cạnh nói, lúc ấy, Tam hoàng tỷ chỉ muốn đùa với ta thôi, ta lại một mực tin là thật, mới gặp phải kiếp nạn này. Lại nói, đều là do lỗ mãng mà hỏng việc!” Mạch Du Nhiên khẳng định, lúc ấy vị Tam hoàng nữ điện hạ kia nhất định là lợi dụng tính cách đơn thuần, không hiểu gì của Tiêu Thiển Y thực sự, mới ngấm ngầm bày ra âm mưu giống như trò đùa kia, bởi vì nàng ta nghĩ Tiêu Thiển Y sẽ trúng chiêu mà đứng ra bảo vệ công tử Tô Cẩn, từ đó thừa nhận nàng ta có ý định trả thù. Nhưng cô không dám nói suy đoán này với người khác, để tránh rước vào càng nhiều tai họa.

“Thật sự chỉ là như vậy sao? Chung quy, ta cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.” Tiêu Thiển Ca nhíu mày, không tin tưởng lời của Mạch Du Nhiên lắm. Y luôn hiểu rõ tính cách của Tam hoàng tỷ, nếu thật sự chỉ là đùa, sao nàng ta lại nhẫn tâm nhắm ngay mũi tên sắc bén kia vào Cửu hoàng muội căn bản không có võ công chứ!

“Nếu không thì sao?” Ngược lại, Mạch Du Nhiên thử thăm dò Tiêu Thiển Ca: “Lục hoàng tỷ nghĩ như thế nào?”

“Ta đương nhiên cho rằng muội là…” Bị Tam hoàng tỷ hãm hại. Cuối cùng mấy từ mấu chốt còn chưa nói ra, Tiêu Thiển Ca đã bị Tiêu Thiển Mạch cắt ngang.

“Lục hoàng muội à, nếu Cửu hoàng muội đã nói như vậy, hà cớ gì chúng ta còn ngờ vực nữa?” Vẻ mặt Tiêu Thiển Mạch ôn hoà mà khuyên bảo.

Tiêu Thiển Ca buồn bực mà nhìn nàng một cái, nhưng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Cửu hoàng muội à, hôm nay ta với Lục hoàng tỷ của muội đến đây thăm muội, đương nhiên cũng chuẩn bị cho muội ít quà mọn, hy vọng muội vui lòng nhận cho. Ngày sau, nếu có yêu cầu gì cần chúng ta giúp đỡ, cứ việc nói với chúng ta, chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Tiêu Thiển Mạch nhìn về phía Mạch Du Nhiên, vẻ mặt ôn hoà như cũ, giọng điệu cũng thân thiết, dịu dàng.

“Tứ hoàng tỷ khách sáo rồi.” Mạch Du Nhiên mỉm cười đáp: “Đến lúc đó, hai vị hoàng tỷ không chê ta phiền, ta đã cảm động rơi nước mắt rồi.”

“Hả? Sao lại thế được? Cửu hoàng muội tuyệt đối đừng nghĩ về ta với tứ hoàng tỷ của muội như vậy, tuy bình thường chúng ta không hay giao thiệp lắm, nên không thân, nhưng dù sao cũng là tỷ muội có huyết thống ràng buộc, nếu một bên gặp nạn, giúp đỡ lẫn nhau cũng là nên làm.” Tiêu Thiển Ca không đồng ý, nói.

“Lục hoàng tỷ có thể nói ra lời này, Cửu hoàng muội ta rất cảm động.” Mắt Mạch Du Nhiên ngập nước, kéo tay áo lên, giả vờ lau khóe mắt mình.

“Cửu hoàng muội đừng khóc, Lục hoàng tỷ nhìn sẽ đau lòng.” Tiêu Thiển Ca hụt hẫng trong lòng, nghĩ đến mấy năm nay, y thật sự lơ là hoàng muội này rồi, cho dù nghe nói nàng phải chịu tủi thân, cũng không kịp thời đến bên cạnh nàng, an ủi nàng. Không phải không muốn, mà là không thể.

“Xem ta kìa, hôm nay, hiếm lắm hai vị hoàng tỷ mới tời thăm ta, ta khóc làm gì chứ?” Mạch Du Nhiên lau nước mắt, trong lòng lại đang âm thầm khinh thường bản thân mình.

“Vậy về sau ta sẽ thường xuyên tới thăm Cửu hoàng muội, được không?” Tiêu Thiển Ca nhìn dáng vẻ vừa thấy mà thương của Mạch Du Nhiên, mềm lòng.

“Lục hoàng muội à, chúng ta nên về thôi.” Đúng lúc này, Tiêu Thiển Mạch kịp thời nói chen vào, nhắc nhở Tiêu Thiển Y. Dứt lời, nàng liền đứng lên, cáo từ Mạch Du Nhiên.

Từ trước đến nay, Tiêu Thiển Ca đều nghe theo Tiêu Thiển Mạch, chỉ đành đứng lên.

“Vâng, nếu hai vị hoàng tỷ còn có việc phải làm, thì đi về trước đi.” Thấy hai người đứng lên, Mạch Du Nhiên cũng vội vàng đứng lên, tỏ vẻ đã hiểu, nói.

Trải qua cuộc nói chuyện này, cô gần như đã nhìn ra, vị tứ hoàng tỷ này của cô là kẻ khẩu Phật tâm xà không hơn không kém, bên ngoài ôn hòa vô hại, kỳ thật rất khôn ngoan, mà vị Lục hoàng tỷ còn lại này của cô là một người tiêu sái như gió, tuy xuất thân hoàng gia, nhưng lại có mấy phần thật lòng!

“Thân thể Cửu hoàng muội không tiện, không cần tự tiễn chúng ta đâu.” Tiêu Thiển Mạch quan tâm nói.

“Vâng.”

“Cáo từ Cửu hoàng muội.” Sau khi Tiêu Thiển Mạch và Tiêu Thiển Ca gật đầu chào hỏi Mạch Du Nhiên, liền một trước một sau xoay người rời đi.

Mạch Du Nhiên đưa mắt ra hiệu cho Trúc Dao, Trúc Dao hiểu ý, vội vàng thay cô tiễn hai vị hoàng nữ điện hạ.

Mạch Du Nhiên ngồi lại chỗ cũ, yên lặng chờ nam tử trở về chất vấn mình.

Quả nhiên, lúc nam tử trở về, vừa mở miệng đã hỏi ra một câu: “Điện hạ à, đến tột cùng sao lại thế này? Ban nãy không phải ngài phát bệnh sao?”

Mạch Du Nhiên cầm lấy chén trà trong tay, uống một ngụm, mới phun ra ba chữ: “Giả vờ đó.”

Câu này đối với nam tử mà nói giống như sét đánh giữa trời quang, sau một lúc kinh hãi vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

“Dao Nhi này, thật ra, điên bệnh của bổn điện đã khỏi rồi, ngươi tin không?” Mạch Du Nhiên quyết định thẳng thắn.

“Nô, nô không biết, bởi vì trước kia điện hạ cũng đã từng nói như vậy rồi.” Trúc Dao nuốt một ngụm nước bọt, không yên lòng.

“Thôi, thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Mạch Du Nhiên lười giải thích.

“Điện hạ à, cần nô tìm đại phu tới khám cho ngài không?” Trúc Dao lo lắng nói.

“Không cần.” Mạch Du Nhiên xua tay, từ chối ý tốt của Trúc Dao. Bỗng nhiên, cô hướng tới không trung gọi một tiếng: “Cô Trần, ngươi ra đi.”

“Cô Trần tham kiến điện hạ! Xin hỏi điện hạ có gì phân phó!” Một thiếu niên tuấn tú mặc đồ đen lập tức xuất hiện ở trước mặt cô, quỳ một gối, giọng điệu cung kính khô khan.

“Cô Trần, vừa rồi, ngươi có nghe thấy những lời bổn điện nói không?” Mạch Du Nhiên hỏi nam tử.

“Có nghe thấy ạ.” Nam tử rốt cuộc cũng ngước mắt lên nhìn về phía nữ tử, hiển nhiên đã nghe hết lời nói trước đó của cô.

“Vậy ngươi tin không?” Mạch Du Nhiên lại hỏi, thưởng thức khuôn mặt tuấn tú của nam tử, cảm thấy rất đẹp mắt.

“Tin! Điện hạ nói gì Cô Trần cũng tin!” Nam tử nói mà không cần suy nghĩ, hai mắt kiên định nhìn nữ tử.

“Tốt! Bổn điện rất thích sự trung thực này của ngươi!” Mạch Du Nhiên vỗ tay tỏ vẻ vui mừng.

“Điện hạ, nô cũng tin.” Trúc Dao chứng kiến sự tin tưởng vô điều kiện của Cô Trần đối với nữ tử, cũng vội vàng đứng ra để tỏ thái độ.

“Không phải vừa rồi ngươi còn tỏ vẻ nghi ngờ sao?” Mạch Du Nhiên liếc về phía Trúc Dao, lộ ra ý cười hài hước, ra vẻ lưu manh.

“Không! Nô tin! Về sau điện hạ nói gì nô cũng tin hết!” Trúc Dao vội vàng thanh minh cho mình.

“Được. Bổn điện nói với các ngươi chuyện này, thực ra là để thẳng thắn nói ra một ý tưởng khác.”
« Chương TrướcChương Tiếp »