"Phải, đúng vậy." Bị hỏi về chuyện riêng tư của nam nhi, thiếu niên không khỏi đỏ mặt, khẽ gật đầu.
"Tam Hoàng tỷ, ta với hắn vào trước đây." Mạch Du Nhiên nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không thể chỉ ra là chỗ nào, cô quyết định dứt khoát, chào Tiêu Thiển Yên một tiếng rồi lập tức kéo tay thiếu niên đi vào trong phòng, thể hiện ra dáng vẻ vội vã.
Quả nhiên đúng như cô dự đoán, trong phòng là một gian phòng hạng sang để người ta vui chơi, bố trí vô cùng xa hoa, đặc biệt là chiếc giường gỗ đỏ vuông vức, đủ để chứa mười người trên đó.
Mạch Du Nhiên không để tâm ngắm nghía cách bài trí trong gian phòng này, cô ra hiệu "suỵt" với thiếu niên, rồi nhanh chóng chạy đến bên giường, cầm chăn đệm lên và chà xát các lớp vải lụa vào nhau, phát ra tiếng sột soạt. Ở bên ngoài nghe vào chẳng khác gì hai người đang cởi đồ.
Sau đó, cô bắt đầu nói, giọng rất dịu dàng: "Đừng căng thẳng."
"Ừm." Thiếu niên bên cạnh đúng lúc đáp lại một tiếng, mang theo vài phần bối rối.
"Ngoan lắm." Mạch Du Nhiên rất hài lòng với biểu hiện của thiếu niên, giơ ngón tay cái lên, ngầm khen ngợi.
Sau đó, cô xắn tay áo lên, bắt đầu hôn lên cánh tay mình, cố ý phát ra những tiếng chụt chụt.
Thiếu niên vội vàng phối hợp phát ra âm thanh nức nở khó nhịn.
Tính toán đúng thời gian, Mạch Du Nhiên giơ ba ngón tay lên với thiếu niên, im lặng ra hiệu sắp đến lúc. Đến khi ngón tay cuối cùng hạ xuống, cả hai đồng thời phát ra một tiếng rên khẽ đầy thỏa mãn.
Ngừng lại một lát, Mạch Du Nhiên bắt đầu nhịp nhàng vỗ vào cánh tay mình, phát ra những tiếng "phập phập" giòn giã. Trong lúc đó, cô cố ý phát ra vài tiếng rêи ɾỉ mờ ám, thiếu niên cũng phối hợp theo.
Vì những âm thanh phát ra thật sự xấu hổ không chịu nổi, dù hai người chưa làm gì cả, nhưng hắn cũng đã đỏ bừng mặt.
Xem xét rằng thiếu niên vẫn còn là người chưa từng trải, để đảm bảo tính chân thực, Mạch Du Nhiên cảm thấy thời gian cũng đã gần đến, nên từ từ ngừng lại các động tác trên tay.
Ngay lúc đó, thiếu niên chợt nhớ ra một việc, thầm nghĩ không ổn, liền chạy đến bên cạnh nữ tử, khẽ vén vạt áo lên, lộ ra một vết đỏ tươi bên dưới rốn, thì thầm với cô: "Tỷ tỷ xinh đẹp, vậy còn thủ cung sa trên người ta thì phải làm sao?" Dù qua cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Mạch Du Nhiên và Tiêu Thiển Yên, hắn đã hiểu Mạch Du Nhiên là Cửu hoàng nữ điện hạ đương triều, nhưng hắn vẫn không thay đổi cách xưng hô với cô, không biết có phải do đầu óc chậm chạp không chú ý đến, hay là vì lý do khác.
“Hả?” Mạch Du Nhiên sửng sốt, cũng nhẹ giọng dò hỏi: “Thủ cung sa là cái gì?” Chẳng lẽ là...
Ôi không!
Như này không khỏi quá huyền ảo rồi!
“Tỷ tỷ không biết sao?” Thiếu niên kinh ngạc.
Thấy vẻ mặt nữ tử ngơ ngác, thật sự giống như không hiểu chuyện gì, hắn cảm thấy rất khó hiểu, liền đỏ mặt giải thích: " Thủ cung sa chính là biểu tượng cho trinh tiết của nam tử. Chỉ cần còn trong sạch, thủ cung sa đó sẽ vẫn tồn tại, tỷ tỷ có hiểu không?"
Còn thế nữa hả!
Mạch Du Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Hiểu rồi." Cô đã sâu sắc nhận ra vị trí của nam nhân trong thế giới này thấp hơn rất nhiều so với nữ nhân.
"Tỷ tỷ, vừa rồi tam điện hạ hỏi ta có phải là xử nam không, chắc chắn có lý do khác, cho nên khi ra ngoài, nàng ta có thể sẽ lật áo kiểm tra thủ cung sa của ta. Như vậy, lời nói dối của tỷ tỷ chẳng phải sẽ dễ dàng bị phát hiện sao?" Thiếu niên lo lắng nói.
Hai mắt Mạch Du Nhiên bỗng nhiên trợn to: “Sao ngươi không nói sớm!
Thủ cung sa ngoài việc giao hợp cùng nữ tử, thì có cách khác làm biến mất không?”
“Không có.” Thiếu niên lắc lắc đầu, nói đúng sự thật.
“Cửu điện hạ xong chưa vậy? "Chẳng lẽ ngài không nỡ rời khỏi đó với tiểu mỹ nhân kia sao?" Ngay lúc này, bên ngoài có một nữ nhân gõ cửa, thúc giục.
“Mọi người đừng nóng vội! Đây là lần đầu của mỹ nhân, ta đương nhiên phải chăm sóc cho hắn thật tốt." Mạch Du Nhiên giật mình, lập tức kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, lớn tiếng đáp lại bên ngoài.
“Ha ha! "Được được được, ngài tiếp tục đi." Nữ nhân bên ngoài cười lớn, không còn thúc giục nữa, mà còn trêu chọc Tiêu Thiển Yên, bảo rằng nàng ta có thể đã thua cược rồi.
Mạch Du Nhiên không còn quan tâm đến tiếng động bên ngoài nữa, mà cáu kỉnh túm lấy tóc, bực bội lẩm bẩm: "Chết tiệt! Lẽ ra vừa nãy nên tìm một người không còn trong sạch!"
“Tỷ tỷ, nếu không thì ngươi thật sự làm với ta đi, ta cảm thấy ngươi là người tốt” Lúc này, thiếu niên bên cạnh cô đột nhiên túm lấy tay áo cô, vẻ mặt thẹn thùng.
"Đừng!" Mạch Du Nhiên lập tức xua tay từ chối: "Ta không thích đùa giỡn nam tử, mà ngươi vẫn còn trong sạch, sau này còn có tương lai, ta càng không thể hại ngươi." Hôm nay, nếu vì lợi ích cá nhân mà phá hủy sự trong sạch của nam tử này, thì cô có khác gì với những nữ nhân phóng đãng thích chuyện phong nguyệt trong thế giới này chứ!
Sau này nhớ lại, bản thân cũng sẽ chán ghét chính mình!
Cắn chặt răng, cô bình tĩnh trở lại: “Thôi! Ta nhận thua vậy!” Không có gì ghê gớm cả, mất mặt là chuyện nhỏ, nguyên tắc mới là chuyện lớn!
“Không! "Tỷ tỷ đừng vội." Thấy nữ tử định đi mở cửa, thiếu niên lập tức kéo tay cô lại, trong đôi mắt to của hắn xuất hiện những cảm xúc khác thường mà cô không thể nhận ra.
"Có chuyện gì vậy?" Mạch Du Nhiên không hiểu quay lại nhìn hắn, thì mới phát hiện trên vai hắn còn đeo một chiếc túi vải giản dị.
Chỉ thấy hắn lấy ra một lọ sứ nhỏ từ trong túi vải, sau đó mở nắp lọ, đổ một ít bột thuốc vào lòng bàn tay, cuối cùng thoa bột thuốc lên thủ cung sa trên bụng. Chẳng bao lâu, chỗ đỏ tươi đó đã hoàn toàn được bột thuốc che phủ, như thể đã biến mất không để lại chút dấu vết nào.
“Đây là cái gì?” Mạch Du Nhiên vội vàng tiến lên trước, lấy cái chai từ trong tay thiếu niên ra, tò mò quan sát.
"Tỷ tỷ không cần biết, thủ cung sa của ta đã không còn, một lát nữa tỷ tỷ có thể dễ dàng qua mặt những người đó, không cần phải xấu mặt trước đám đông nữa." Thiếu niên lấy lại lọ thuốc từ tay nữ tử, cẩn thận đặt vào túi vải của mình như báu vật.
"Thuốc bột này sẽ không tan ra khi gặp nước chứ?" Mạch Du Nhiên chưa yên tâm.
"Tỷ tỷ không cần lo lắng, bột thuốc này sẽ tự tan sau bảy ngày, nếu không thì ta cũng sẽ không mang ra." Thiếu niên trấn an, cười rất tự tin.
"Vậy tại sao ngươi không lấy ra sớm hơn?" Mạch Du Nhiên nheo mắt, nghi ngờ nhìn thiếu niên, phát hiện ra tiểu quỷ này khá là tinh ranh.
"Ta chỉ là vì quá lo lắng mà nhất thời không nghĩ ra." Thiếu niên vội vàng giải thích, ánh mắt lóe lên, khuôn mặt đã đỏ bừng.
“Dù sao thì, lần này phải cảm ơn ngươi.”
"Không cần đâu." Thiếu niên cắn môi, có chút tủi thân, thấp giọng nói thầm một câu: "Là do ta tự nguyện giúp tỷ."
"Đi thôi!" Sợ rằng nếu chần chừ lâu, đám người bên ngoài sẽ nghi ngờ, Mạch Du Nhiên lập tức làm rối tóc của mình và thiếu niên một chút, rồi kéo hắn đi ra ngoài.
“Ô! Cửu điện hạ đã xong rồi sao?”