"Điện hạ hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ muốn quy tụ nhân tài cho Yên Vũ Các, hoàn toàn không có ý nhắm vào điện hạ.” Nam tử cười nhẹ, đầu ngón tay vô tình gẩy vài dây đàn, những nốt nhạc trong trẻo, du dương vang lên, vô hình chung làm giảm bớt bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
"Công tử làm sao biết được bổn điện là một người có tài?” Mạch Du Nhiên gác chân lên, đôi mắt chằm chằm nhìn bóng dáng bên trong bình phong.
“Trực giác.” Nam tử từ từ thốt ra hai chữ.
“Để bổn điện cân nhắc mấy ngày.” Mạch Du Nhiên đứng lên, định tính tiền rồi cáo từ: “Đúng rồi, hết bao nhiêu ngân lượng?”
"Để điện hạ suy nghĩ thêm về Yên Vũ Các, tại hạ không ngại bán cho điện hạ một ân tình, lần này không thu bạc của điện hạ.” Thấy nữ tử đứng dậy, nam tử cũng rời ghế, nhưng không bước ra khỏi bình phong.
“Thế này thật không tiện.” Mạch Du Nhiên luôn hiểu rằng “cho đi cái gì thì sẽ bị người ta nắm thóp”, vì vậy cô không thích nợ ân tình của người khác.
"Không có gì phải ngại cả. Tại hạ bán ân tình này, sau này nếu có việc gì cần điện hạ giúp đỡ, điện hạ chắc chắn sẽ nhớ đến ân tình này mà đồng ý. Vì vậy, cho dù điện hạ không chọn Yên Vũ Các, lần này tổn thất cũng chỉ có lợi cho tại hạ mà thôi.” Nam tử cười nhạt, sử dụng chiến thuật tâm lý.
“Ngươi cũng thật thẳng thắn.” Mạch Du Nhiên cười: “Được rồi! Bổn điện nhận ân tình này của ngươi! Vậy xin cáo từ!” Nói xong, cô quay lưng đi mở cửa. Cửa vừa hé ra một khe hở, cô lại quay đầu nhìn về phía bóng người bên trong bình phong, hỏi một câu: “Bổn điện có thể hỏi tên của quý công tử không?’"
“Tại hạ là Vân Khấp.” Nam tử sảng khoái mà nói ra.
“Vân trong ‘vân đóa’, Khấp trong ‘khóc khấp’ sao?” Mạch Du Nhiên xác nhận lại.
*Vân đóa: Đám mây *Khóc khấp: Khóc thút thít Thật là một cái tên buồn bã, khiến cô không khỏi nhớ đến một câu thơ.
Vân sạn oanh hu đăng kiếm các,
Khấp lộ chi chi tích yêu lệ.
*Dịch tạm: Trên núi mây, chim oanh hót vang bên đèn trong gác, Dọc lối đi, nước mắt rơi rớt hòa cùng tiếng khóc. “Đúng vậy.”
“Bổn điện nhớ rồi. Đi đây!” Mạch Du Nhiên vẫy tay, liền mở cửa rời đi.
Tú bà dẫn cô đến lúc nãy đứng không xa, thấy cô ra, lập tức tiến lại gần, mỉm cười nói: “Điện hạ, ngài có hài lòng với dịch vụ của công tử nhà ta không?"
“Vừa lòng. Đây! Cầm đi! Bổn điện luôn nói lời giữ lời.” Mạch Du Nhiên móc ra một thỏi bạc tiện tay ném cho tú bà, lòng đau như cắt.
“Cảm ơn điện hạ! Cảm ơn điện hạ!”
"Nếu sau này điện hạ có nhu cầu gì khác, cứ việc tìm tiểu nhân, tiểu nhân nhất định sẽ giảm giá cho ngài!” Tú bà vội vàng vui mừng nhận bạc, liên tục cảm ơn và đồng thời quảng bá cho việc kinh doanh của mình.
“Không cần, bổn điện không thích dạo quanh nhà chứa.” Mạch Du Nhiên vội vàng xua tay từ chối.
Vào lúc này, cô đã lên đến tầng hai, thì một nữ nhân mặc trang phục hộ vệ bỗng nhiên tiến đến chặn trước mặt cô: ‘Cửu điện hạ, xin dừng bước!’"
“Có chuyện gì?” Mạch Du Nhiên cảnh giác mà nhìn về phía người đang tới, có dự cảm không ổn.
"Điện hạ nhà ta biết rằng ngài cũng đến Yên Vũ Các để làm việc, nên đã đặc biệt sai thuộc hạ ở đây chờ. Nếu thấy ngài xuống, sẽ mời ngài vào trong đó trò chuyện cùng người.” Nữ tử hướng về một gian phòng nói, làm một động tác mời.
“Điện hạ nhà ngươi là vị điện hạ nào?” Mạch Du Nhiên nhíu mày.
“Điện hạ, vị bên trong là Tam hoàng nữ điện hạ.” Đúng lúc này, tú bà vẫn luôn ở bên cạnh lặng lẽ kéo tay áo cô, nhỏ giọng nhắc nhở.
Quả thực là oan gia ngõ hẹp!
Mạch Du Nhiên âm thầm chửi thề, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì, từ chối nói: “Vậy nhờ ngươi chuyển lời đến Tam Hoàng nữ điện hạ, nói rằng bổn điện còn có việc bận, xin lỗi không thể ở lại!"
“Chẳng lẽ bây giờ Cửu điện hạ ngay cả can đảm gặp điện hạ nhà ta cũng không có sao?” Không ngờ, nữ tử đó lại dám trực tiếp chế nhạo, hoàn toàn không sợ hãi trước thân phận hoàng nữ điện hạ của Mạch Du Nhiên.
Tiêu Thiển Y trước kia nhìn chung thật là thê thảm! Thậm chí ngay cả một tên nô tài nhỏ bé cũng không coi cô ra gì!
Mạch Du Nhiên nén giận, cười nói: “Nếu Tam Hoàng tỷ nhiệt tình như vậy, bổn điện không khách sáo nữa!” Cô thật muốn xem thử vị Tam Hoàng tỷ này rốt cuộc có thể kiêu ngạo đến mức nào!
“Mời Cửu điện hạ.” Nữ tử cười đắc ý, nghiêng người, nhường đường cho Mạch Du Nhiên đi trước một bước.
Mạch Du Nhiên hừ lạnh một tiếng, liền khoanh tay đi thẳng về phía gian phòng đó. Cửa được nữ tử kia mở ra, cô cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh vật bên trong gian phòng.
Bên trong phòng ngồi đầy đủ cả nam lẫn nữ, vây quanh một bàn, trên bàn bày biện đủ loại rượu ngon và món ăn ngon. Các nữ tử bên bàn đều mặc lụa là gấm vóc, trang sức vàng bạc, cho thấy họ đều là tiểu thư con nhà giàu có, trong khi các nam tử đều ăn mặc mỏng manh, mặt mang nụ cười quyến rũ, hoặc dựa vào lòng nữ nhân để uống rượu và trêu ghẹo, hoặc luồn vào dưới váy nữ tử để lấy lòng họ, có thể thấy đều là những tiểu quan của Yên Vũ Các.
Mà chính chủ, Tam Hoàng nữ điện hạ Tiêu Thiển Yên, ngồi ở phía trong cùng, lười biếng dựa vào gối mềm có khảm ngọc, mặc chiếc váy đỏ rực, đội mũ phượng tinh xảo, gương mặt đẹp đến mức khó có thể diễn tả, tựa như một mỹ nhân rắn. Khi thấy Mạch Du Nhiên, nàng ta khẽ nhếch môi đỏ mỏng, ẩn chứa ý lạnh lẽo: “Lâu rồi không gặp! Cửu hoàng muội.”
"Đúng vậy, lâu rồi không gặp.” Mạch Du Nhiên khoanh tay dựa vào cánh cửa đã đóng lại phía sau, “Tam Hoàng tỷ không mời ta ngồi sao?” Thấy tên thái giám quỳ phía sau Tiêu Thiển Yên với nốt ruồi bên trái môi, cô lập tức hiểu ra tại sao Tiêu Thiển Yên lại biết được cô cũng có mặt ở đây.
"Sao lại thế được? Ta có phải là người nhỏ nhen đâu?” Tiêu Thiển Yên lập tức đá vào người nữ tử gần mình nhất, quát: “Biến đi!"
“Vâng vâng vâng! Tam Hoàng nữ điện hạ bảo ta biến, ta liền ngoan ngoãn biến đi!” Nữ tử đó đã say mèm, hoàn toàn không nhận ra ý xúc phạm trong lời nói của Tiêu Thiển Yên, lập tức cuộn người lại, lăn về một góc. Tiểu quan bên cạnh vội vàng đến đỡ nàng ta, trong khi đám nam nữ khác trong phòng đều bị cảnh tượng này làm cho cười rộ lên.
Các nữ tử trong phòng này thực ra đều là những bạn bè thường ngày cùng Tiêu Thiển Yên ăn uống vui chơi, nhưng vì thân phận của Tiêu Thiển Yên, nên họ kết thân với nàng ta cũng phần nào có ý muốn nịnh bợ, thường xuyên phải xem sắc mặt nàng ta mà hành động.
“Cửu hoàng muội, mau tới đây đi.” Tiêu Thiển Yên nhìn về phía Mạch Du Nhiên đang kinh ngạc, nói lớn.
Mạch Du Nhiên siết chặt nắm đấm trong tay áo, đè nén sự không thoải mái trong lòng, rồi mới bước lên ngồi vào chỗ vừa được nữ tử kia nhường.
Vừa ngồi xuống, cô liền đi thẳng vào vấn đề: “Không biết tam hoàng tỷ mời ta vào là vì chuyện gì?”
“Chẳng lẽ không có việc gì thì ta không thể mời Cửu hoàng muội sao?” Tiêu Thiển Yên đưa mắt ra hiệu với mấy tiểu quan bên cạnh.
Ngay lập tức, hai tiểu quan đã chuyển đến bên cạnh Mạch Du Nhiên, ân cần rót rượu và bày biện thức ăn cho cô. Trong lúc đó, cả hai đều cố gắng hết sức để dính sát vào người cô.
“Không cần đâu! Đừng chạm vào bổn điện!” Mạch Du Nhiên cực kỳ không thích ứng nổi, liều mạng né tránh, cuối cùng đơn giản là dùng sức đẩy hai nam tử ra.
Hai nam tử không thể lại gần Mạch Du Nhiên, đành phải quay lại bên Tiêu Thiển Yên. Một người trong số đó với giọng điệu ủy mị nói: “Điện hạ, Cửu điện hạ thật không biết thương hoa tiếc ngọc, nô tài bị nàng ta làm đau rồi~” Người kia cũng không chịu thua, lập tức phụ họa theo.
"Cửu Hoàng muội, người đáng yêu như vậy mà ngươi cũng từ chối được à? Chẳng lẽ ngươi không biết làm chuyện đó sao?"
Lời của editor: Mình đã trở lại rồi đây, có ai còn đọc bộ này không ạ? Mọi người đọc thì comment nhiều ở phần bình luận vào nha để mình biết. Nếu tương tác nhiều xíu thì mình sẽ có thêm động lực ra truyện đều hơn đó nhen! Thân ái!