Chương 8: Phát sốt

Uyển Nương cởϊ qυầи áo ướt đẫm, mặc vào y phục của hắn. Quần áo rộng thùng thình, nàng lại tháo dây tóc bên hông siết chặt thắt lưng.

"A Nghiễn được rồi. "Nàng cúi đầu xắn tay áo.

Nàng mặc áo trong của hắn, ngoan ngoãn ngồi bên đống lửa. Tư thế cúi đầu lộ ra một đoạn cổ tuyết mịn như mỡ, sáng như trăng.

Khóe miệng Giang Nghiễn nhếch lên, ánh mắt u xa, nàng mặc y phục của hắn nhiễm mùi của hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ chính thức giao hòa hơi thở với nàng.

"Tẩu tẩu, đi thăm Triệu gia tỷ tỷ sao? "Hắn nhớ rõ khăn tay của nàng giao cho người họ Triệu.

"Ừ, nàng gả đến thôn bên cạnh. "Uyển Nương kinh hãi, người đọc sách trí nhớ đều tốt như vậy sao? Hình như nàng chỉ nhắc đến một lần trước mặt hắn.

"Chờ đem ruộng trong nhà cho thuê hết, chúng ta mua thêm xe lừa, về sau tẩu tẩu đi ra ngoài cũng tiện."

"Bình thường ta ra ngoài ít, không cần xe lừa. Tiền giữ lại cho đệ đọc sách."

"Ta tự có biện pháp, tẩu tẩu không cần quan tâm."

Giang Nghiễn không nói thêm gì nữa, cúi người thêm rơm rạ vào đống lửa. Vừa rồi dây áo của hắn hình như thắt không chặt, thoáng buông lỏng.

Từ góc độ của nàng mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bắp trắng nõn, hắn trắng hơn phu quân rất nhiều.

Hai má Uyển Nương đỏ ửng, nhanh chóng di chuyển ánh mắt ra chỗ khác.

Tiếng mưa ngừng dần, Giang Nghiễn đứng dậy ra ngoài xem mưa. Gió lạnh thổi vào trong nhà tranh, ngọn lửa nghiêng nghiêng, nàng mới phát hiện vừa rồi hắn ngồi ở đầu gió.

Thanh tú lang quân, Uyển nương long bay xa theo ánh lửa chập chờn. Trong cơn mưa to nàng và hắn kề sát nhau, cơ bắp rắn chắc của nam ngân, nhiệt độ cơ thể nóng rực... Du͙© vọиɠ giống như cơn mưa lớn này ùn ùn kéo đến, nhấn chìm nàng. Môi anh đào mím chặt, nàng kẹp chặt chân lặng lẽ cọ xát tiểu huyệt, trong lỗ nhỏ ngập nước.

"Tẩu tẩu, mưa nhỏ rồi, chúng ta về thôi. "Giang Nghiễn trở về rắc cát dập lửa.

Uyển Nương cầm lấy áo theo hắn đi, đứng dậy phát hiện, chỗ đống rơm rạ nàng ngồi, có màu đậm hơn, rõ ràng là nước.

Trong vũng nước này, Uyển Nương không phân rõ rốt cuộc là nước từ người chảy xuống, hay là dâʍ ŧᏂủy̠ đột ngột chảy ra, không ngăn được...

Thúc tẩu hai người về đến nhà, đều tự về phòng rửa mặt chải đầu. Lúc tạm biệt, hắn nói bữa khuya muốn ăn bánh trôi.

Giang Nghiễn buổi tối hàng ngày đều ôn thư đến nửa đêm, hôm nay hắn mệt nhọc đã lâu, ít nhiều nàng phải làm chút gì đó trả lại phần ân tình này.

Cuối cùng nàng vào phòng bếp nấu một bát bánh trôi nóng hổi và canh gừng khử hàn.

Trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, Uyển Nương xách hộp thức ăn gõ cửa, lại chậm chạp không thấy ai trả lời.

Quái lạ? Chẳng lẽ người không có ở bên trong?

Nàng đẩy cửa bước vào nhà, thấy hắn đang nằm ngủ trên bàn sách.

Động tác Uyển Nương nhẹ nhàng, đến gần nhìn, sắc mặt thanh niên ửng hồng, mày kiếm nhíu chặt, giữa trán chảy một tầng mồ hôi mỏng.

Nàng đưa tay đẩy vai hắn, "A Nghiễn, tỉnh lại đi."

Giang Nghiễn cố sức mở mắt, đầu nặng như ngàn vàng. Hắn đưa tay xoa xoa mắt, giọng điệu mềm mại vô lực: "Tẩu tẩu, là tẩu sao?"

"A Nghiễn, có chỗ nào không thoải mái sao? "Uyển Nương đưa tay thăm dò trán hắn nóng quá, nàng vội vàng mở hộp thức ăn ra,"Đệ phát sốt, mau uống chút canh gừng."