Chương 26

Ban ngày, Uyển Nương dậy, Giang Nghiễn lại không có ở đây. Nàng theo thói quen đi giúp hắn thu dọn lại thư phòng, sau đó ngồi ở cạnh cửa sổ thêu khăn. Giai nhân tuyệt sắc, xuyên kim chỉ. Da giống như sứ mới, mặt mày thanh lệ, dáng người thon thả.

Hầu kết Giang Nghiễn lăn lộn, dừng chân trong sân một lúc lâu, mới chậm bước vào nhà, bàn tay đưa ra sau lưng, một cái khác sờ tóc mai mềm mại của cô.

"A Nghiễn đã trở lại. "Uyển Nương xoay người đặt khăn thêu xuống.

Giang Nghiễn làm ảo thuật, lấy ra gương đồng to bằng bàn tay, "Tẩu tẩu còn xinh đẹp hơn hoa ."

Uyển Nương vừa nhìn, bên tóc mai cài một đóa thược dược màu hồng nhạt. Khóe miệng nàng khẽ nhếch, "Gương tròn này đáng yêu quá, A Nghiễn đi chợ mua sao?"

"Vâng. "Giang Nghiễn đột nhiên lấy một bó hoa dại lớn từ sau lưng ra.

"Thêu nhiều dễ tổn thương mắt, đặt hoa nhỏ này lên bệ cửa sổ, thỉnh thoảng tẩu tẩu ngắm kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi."

Cánh hoa xinh đẹp ướŧ áŧ, Uyển Nương cẩn thận nhận lấy, đôi mắt cong cong, "Cảm ơn A Nghiễn."

Hoa dại khắp nơi trên núi, nhưng lần đầu tiên có người vì nàng bẻ hoa. Uyển Nương vui mừng, lòng ngọt ngào ăn mật.

"Nếu tẩu tẩu thích, chờ chúng ta chuyển đến nhà mới, chúng ta trồng nhiều hoa người yêu thích."

Hắn lại nói về tương lai, nàng không giống ngày xưa mặt lạnh với hắn, ngón tay trêu đùa bông hoa, nhẹ nhàng gật đầu.

Giang Nghiễn cởi túi vải lấy ra mấy quyển thoại bản mới, "Thoại bản đơn giản không nhàm chán, lúc trước tẩu tẩu nói muốn biết chữ, chi bằng hôm nay bắt đầu học đi."

Chiếc ghế nhỏ bên cửa sổ chật hẹp, hai người ngồi chung cũng chật chội. Hắn dứt khoát ôm nàng vào lòng, đưa ngón tay nghịch, vừa nhẹ ngửi hương hoa bên tóc mai, ôn nhu hỏi: "Tẩu tẩu muốn xem quyển nào trước?"

Hơi thở Uyển Nương bất ổn, tùy ý chỉ tay, "A Nghiễn, sao chúng ta không đi ra bàn sách nhỉ?"

"Ghế nhỏ thoải mái. Tẩu tẩu lần trước chẳng phải tẩu ghét bỏ bàn gỗ đau người sao. "

Uyển Nương nghe vậy đấm nhẹ hắn, đọc sách làm sao đâu người được, lần trước đó là do hắn làm nàng nằm sấp trên bàn, từ phía sau đâm tới......

Nàng ngây ngô, tính tình nhỏ nhen thật sự quá đáng yêu, Giang Nghiễn cốnys thay đổi cách nói, trộm hương mà còn nói công lý: "Dạy tẩu tẩu biết chữ thu chút lợi tức cũng không quá đáng chứ."

"Ta muốn tự mình xem trước, đệ thả ta xuống."

"Được được được, không làm loạn nữa, nào tập trung đọc sách đi. "Giang Nghiễn mở trang sách ra, quyển nàng chọn thật ra rất hay, là chuyện xưa của tiểu thư quý tộc cùng tân khoa trạng nguyên nhất kiến chung tình.