Chương 2

"Dáng người cháu rất tốt, gả vào nhà phú hào trong thành làm thϊếp, còn hơn so với ở chỗ này chịu đựng..."

Trịnh đại nương như mở máy hát, lải nhải nói gia đình giàu có sung sướиɠ như thế nào, Uyển Nương mà gả đến đó thì hưởng thụ phú quý nhàn hạ.

Uyển Nương nhìn cây nho xanh biếc tốt tươi trước mắt, tâm tình khó chịu, suy nghĩ đã sớm đi vào cõi thần tiên.

Lúc đó Giang Viêm biết nàng thích ăn nho, đặc biệt làm giàn nho này làm vui lòng. Nàng vui vẻ chủ động hôn, hôn lên khóe miệng hắn. Lúc ấy hắn còn vén váy của nàng ra, bàn tay sờ vào thân thể nàng như nhũn ra, tựa vào cái giá này cùng hắn làʍ t̠ìиɦ.

Dươиɠ ѵậŧ hắn thô dài, cắm nhiều cắm sâu, Uyển Nương mới oán giận hai câu khó tẩy rửa.

Sau đó hắn lại ôm nàng, giữa ban ngày ban mặt ở dưới giàn nho rửa âʍ ɦộ. Tình chàng ý thϊếp, đảo mắt cảnh còn người mất......

"Giang nương tử, Giang nương tử? "Giọng Trịnh đại nương hơi vang dội ngăn cản suy nghĩ của nàng.

Uyển Nương lấy lại tinh thần, nghiêm túc nói: "Đại nương cảm ơn ý tốt của thẩm. Ta đã đáp ứng phu quân chiếu cố A Nghiễn chờ hắn học xong."

Trịnh đại nương ngượng ngùng nói: "Cũng tốt. Nếu cháu thay đổi chủ ý thì hãy nói với thẩm."

Uyển Nương gật đầu không nói nhiều nữa, đứng dậy tiễn bà ra cửa. Đẩy cửa viện ra, không ngờ Giang Nghiễn đang ở ngay trước cửa.

Lần trước không phải A Nghiễn gửi thư nói tuần sau mới về sao?

"Tẩu tẩu, Trịnh đại nương. "Giọng Giang Nghiễn trầm thấp, mệt mỏi," Thư viện nghỉ sớm."

"Ôi, Trịnh thúc sắp đi làm ruộng trở về, thẩm phải trở về nấu cơm. "

Khuyên người ta lập tức tái giá là không đúng. Trịnh đại nương nhìn thấy Giang Nghiễn trong lòng chột dạ, vội vàng rời đi.

Giang Nghiễn tri thư đạt lễ lại hiểu chuyện, yêu ai yêu cả đường đi lối về, Uyển Nương cũng coi hắn như đệ đệ ruột. Mắt thấy hắn gầy đi, đau lòng nói

"Trong nồi có hai cái bánh bao, đệ ăn trước lót bụng, ta xào thêm hai món là có thể ăn cơm."

"Làm phiền chị dâu, ta về phòng sắp xếp lại phòng trước. "

Giang Nghiễn đưa mắt nhìn bóng hình xinh đẹp đi về phía phòng bếp, chậm rãi buông nắm đấm đang nắm chặt ra.

Cuộc đối thoại vừa rồi, hắn toàn bộ nghe được.

Đại ca không có ở đây, tất nhiên hắn sẽ chaem sóc tốt cho tẩu tẩu, để cho nàng cơm áo không lo, để cho nàng vui vẻ. Về phần tái giá, tuyệt đối không có khả năng!

Uyển Nương làm đồ ăn xong mang lên bàn, Giang Nghiễn cũng thu dọn xong đi vào tiền sảnh, nhưng trong tay cầm một giỏ gỗ nhỏ.

"Tẩu tẩu." vành tai Giang Nghiễn có chút nóng, "Có mấy cái áo ngoài bị vạt áo, có thể phiền tẩu khâu lại không?"

Uyển Nương cười tiếp nhận, "Chuyện này này có gì mà phiền toái, đợi lát nữa khâu lại xong mang qua cho đệ."

"Cảm ơn tẩu tẩu."

"Người một nhà không cần khách sáo. Buổi tối đệ còn phải đi học, mau ăn đi."

Hắn đọc sách khắc khổ, Uyển Nương thấy ở trong mắt, cũng chờ đợi hắn có thể như phu quân mong muốn, thi đậu, chấn hưng gia môn.

Thúc tẩu hai người dùng cơm xong, nói chuyện phiếm vài câu việc nhà. Một người về phòng ôn thư, một người may vá xiêm y.