Chương 12

Giang Nghiễn rầm một tiếng đóng cửa viện lại, mặt mày nghiêm nghị. Hắn đi vào phòng cảm giác xung quanh như có mây đen tạo thành u ám, Uyển Nương xấu hổ đến nắm chặt vạt áo, để cho tiểu thúc nhìn thấy loại chuyện này, thật là...

Nàng muốn mở miệng nói câu gì đó phá vỡ bầu không khí nặng nề, hắn lại hỏi nàng có uống canh gà hay không. Uyển Nương gật đầu, Giang Nghiễn xoay người đi vào phòng bếp.

Hô, hù chết nàng, vừa rồi hắn thật hung dữ. Uyển Nương rót cho mình chén nước chậm rãi bình tĩnh, hắn đã bưng canh trở lại.

Hương thơm nồng xông vào mũi, thịt gà tươi mới, canh gà trong suốt, hắn cẩn thận gạt bỏ hoa dầu. Uyển Nương uống xong nửa bát bụng trống rỗng dần ấm lên, mắt nhìn Giang Nghiễn ở đối diện chuyên tâm ăn canh. Hắn ăn uống rất văn nhã, giống như lại trở về thanh niên ôn nhu như ngọc kia.

A Nghiễn hung dữ với người khác để bảo vệ nàng, sao nàng có thể có ý nghĩ sợ hắn, xa lánh hắn.

Giang Nghiễn dùng canh xong, Uyển Nương muốn thu dọn, hắn ngăn động tác của nàng.

"Tẩu tẩu, canh ngon không?"

"Ngon, không ngờ tài nấu nướng của đệ lại tốt như vậy. Sau này đệ muội có phúc."

"Vừa rồi Trần bà mối nói ta tiền đồ vô lượng, lại sẽ thương thê tử, vậy tẩu cân nhắc ta không?"Giang Nghiễn đứng dậy, hai tay chống bàn, vây nàng ở trong ngực.

"A Nghiễn, đệ đang nói cái gì! Chúng ta là thúc tẩu. "Uyển Nương đẩy hắn ra, tay đều đang phát run. Hắn quả thật có tâm tư bất chính với nàng.

"Trước khi rời nhà, đại ca dặn đệ phải chăm sóc tẩu thật tốt. Chúng ta ở bên nhau, chắc hẳn đại ca sẽ không có ý kiến. Ca ca sẽ hy vọng tẩu hạnh phúc, mà đệ sẽ làm cho tẩu hạnh phúc. "Giang Nghiễn nói trọng tâm hai chữ hạnh phúc, từng bước ép sát.

Uyển Nương nghe hiểu, hận không thể che miệng hắn lại. Hắn là người đọc sách, sao miệng đầy ngôn ngữ sai trái.

Giang Nghiễn thấy nàng xấu hổ lúng túng càng muốn bắt nạt, "Uyển nương, chúng ta bán đi ruộng đất, rời khỏi nơi này đến nơi không ai biết một lần nữa sinh hoạt, không tốt hơn sao?"

L*иg ngực cứng rắn, ôm ấp nóng rực, nàng lần nữa bị vây ở trong lòng hắn, hai người hô hấp liền kề.

Giang Nghiễn cúi người kề sát tai nàng, xấu xa thở dài nói nhỏ: "Huống chi đêm đó tẩu từ thư phòng không phải đã biết trong lòng đệ đều là tẩu sao."

Chóp tai Uyển Nương ửng đỏ, hai gò má xinh đẹp như ráng chiều, cúi đầu nhìn mũi chân, đầu óc hỗn loạn, suy nghĩ đình trệ. Hắn yêu nghiệt như vậy, còn không bằng lúc hung dữ.

"Uyển Nương, tẩu tẩu...... "Hắn nâng cằm ngọc trắng của nàng lên gần sát môi anh đào, Uyển Nương nghiêng mặt, nụ hôn của hắn rơi vào bên gò má.

Mềm mại xúc cảm, lấy lại tâm trí Uyển Nương, nàng giẫm hắn một cú mạnh đẩy hắn chạy về phòng.

Chậc, thỏ con chạy trối chết. Giang Nghiễn cảm thấy may mắn đã để cho nàng uống chén canh, bằng không trốn ở trong phòng có thể bị đói một ngày.

Người mơ ước nàng quang minh chính đại đến cửa cướp đoạt, hắn làm sao có thể để nước ấm nấu ếch! Dọa nàng sợ còn hơn là mất nàng.