Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Quân Bảy Tuổi Rưỡi Của Ta

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sao ta lại biết chứ?

Vì cha mẹ ta mặc dù trọng tỷ tỷ khinh muội muội, nhưng chưa bao giờ dám thật sự lạnh nhạt với ta, đối với ta khách khí lại xa cách, hoàn toàn không giống như là người nhà thật sự.

Mà đại ca mặc dù nói là thợ săn, nhưng động một chút là ở trước mặt ta thể hiện cảm giác tồn tại, ngay cả ta rơi xuống nước cũng là hắn cứu ta.

Nếu không phải mơ ước sắc đẹp của ta ở lại bên cạnh ta, vậy khẳng định là vì lý do khác.

Đáng tiếc bọn họ cũng không nói cho ta biết, ta cũng không dám quá liều lĩnh vào tra xét, lỡ như phát hiện ra ta xuyên không, vậy không phải sẽ hỏng bét sao.

Ngày thứ ba về nhà đợi được gả đi, cuối cùng ta cũng đi làm á!

Sau một hồi gõ gõ đập đập, ta mãn nguyện mà gả vào Thẩm gia.

Thái độ của cha mẹ Thẩm gia đối với ta hơi kỳ lạ, giống như là ghét bỏ lại giống như là cảnh giác, có lẽ ta có thể hiểu được bọn họ, dù sao cô nương nào bằng lòng vội vàng gả cho một tên ngốc chứ?

Buổi tối hôm đó, cha mẹ Thẩm gia nhìn Tɧẩʍ ɖυ vào phòng ta, lại hết sức bất an canh giữ ở cửa.

Ta hiểu, họ nhất định là hy vọng ta cùng Tɧẩʍ ɖυ chàng chàng thϊếp thϊếp tạo ra con cái.

Nhưng Tɧẩʍ ɖυ ở chỗ ta có điều chỉ là một bạn nhỏ bảy tuổi rưỡi cùng bát cơm vàng tương lai mà thôi.

Ta chủ động vén khăn trùm đầu lên, sau đó phát hiện Tɧẩʍ ɖυ cũng đang làm động tác muốn vén.

Thấy ta tùy tiện không chú ý chuyện vặt vãnh, dường như hắn có chút không vui, nói một câu, "Khăn trùm đầu của tân nương tử hẳn là ta vén lên mới đúng."

Ta vừa định nói không sao, dù sao cũng giống nhau, Tɧẩʍ ɖυ đã ngang ngược kéo khăn trùm đầu của ta lại, sau đó lại vén lên.

Ta nhìn vẻ mặt thận trọng lại nghiêm túc này của hắn, không nhịn được bật cười, trâm cài trên đầu vì động tác của ta cũng leng keng vang dội theo.

Tɧẩʍ ɖυ ngồi bên cạnh ta, nói một câu, "Tỷ tỷ thật xinh."

Ta lập tức thu lại nụ cười, "Không được trả lại hàng ha."

Mặc dù là Tɧẩʍ ɖυ thích người xấu xí, nhưng rất vất vả ta mới được gả vào, cũng không thể tùy tiện bị hưu.

Tɧẩʍ ɖυ ừ một tiếng, "Không trả lại. Cả đời cũng không trả lại."

Tɧẩʍ ɖυ cũng quá giỏi rồi.

Nếu không phải là biết hắn chỉ có chỉ số thông minh bảy tuổi rưỡi, thật sự ta phải quỳ tạ ơn ông trời rồi.

Lúc này cha mẹ Tɧẩʍ ɖυ còn cố ý ho khan một tiếng ở cửa, cũng không biết là ám chỉ cái quỷ gì, chẳng lẽ muốn ta cưỡиɠ ɠiαи ư? Vậy cũng quá cầm thú đi!

Ta vừa định nói đuổi hai người đi, Tɧẩʍ ɖυ lại giành trước một bước nói, "Nương tử ta mệt rồi, ta muốn đi ngủ."

Hắn nói xong thật sự thổi một hơi tắt đèn, người đã nằm trên giường.

Ta thấy hắn tự nhiên quen thuộc như vậy, muốn vượt rào, lại cảm thấy mặc dù Tɧẩʍ ɖυ chỉ có chỉ số thông minh bảy tuổi rưỡi, nhưng dù sao thân thể cũng là người trưởng thành.

Cuối cùng vẫn có phần không thích ứng, vì thế ta ôm gối đi đến chõi giường cứng đệm êm, quyết định chịu đựng một đêm.

Sáng sớm hôm sau ta tỉnh lại trên giường, không thấy bóng dáng Tɧẩʍ ɖυ đâu, cũng không biết là hắn bế ta về, hay là nửa đêm ta mộng du bò về nữa.

Ta chuẩn bị đi thỉnh an cha mẹ với Tɧẩʍ ɖυ, sớm muộn gì cũng chấm công mà, vẫn là cần thiết, kết quả nha hoàn nói cho ta biết, cha mẹ Tɧẩʍ ɖυ đi thị trấn bên cạnh kết giao bạn bè rồi, tạm thời sẽ không trở về, để cho ta tùy ý.

Có thể sự vui mừng này làm hư ta rồi, không có ông chủ ở đơn vị công ty, là có vẻ gì, không cần ta miêu tả chứ!

Tɧẩʍ ɖυ thấy ta mặt mày hớn hở, cũng không nhịn được phì cười, hỏi ta, "Gả cho ta làm nương tử vui như vậy sao?"

Ta nặng nề gật đầu, nhất định phải vui vẻ nha.

Ta lôi kéo Tɧẩʍ ɖυ đi tới mấy nhà hàng tốt nhất trên thị trấn để ăn uống, dạo khắp các loại quầy hàng đồ ăn vặt, trải qua cuộc sống mua sắm mà ta luôn mơ ước

Trong lúc đó cũng tình cờ gặp được đại ca, Tɧẩʍ ɖυ nói, "Tại sao hắn vẫn luôn đi theo tỷ, thật đáng ghét."

Ta cũng chẳng biết, ta còn muốn biết hơn cả Tɧẩʍ ɖυ.

Nhưng miệng lưỡi đại ca rất kín, nghẹn nửa ngày cũng không nói ra một câu, ta đã sớm từ bỏ rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »