Ta sai hạ nhân đi đưa thư cho cha mẹ của Tɧẩʍ ɖυ, ngoài mặt thì bọn họ đáp ứng, còn việc có đưa đi hay không, ta không có một chút chắc chắn nào.
Ta sờ lấy dây chuyền nhỏ trên cổ, đột nhiên nhớ tới Tɧẩʍ ɖυ đã nói đây là đồ mà nương chàng cho, lời nói kia của chàng hình như cũng không phải đang nói về lão phu nhân của Thẩm gia.
Ta sợ Tɧẩʍ ɖυ sốt rồi xảy ra chuyện không hay, chỉ có thể trông coi ở bên cạnh chàng, hạ nhiệt độ cho chàng.
Sau một đêm chăm sóc Tɧẩʍ ɖυ, ta thật sự rất buồn ngủ, cứ như vậy nằm bò bên giường của chàng mà ngủ thϊếp đi.
Ta mơ hồ cảm thấy hai má mình đang nóng lên, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυ.
Vì hắn bị bệnh một trận nên có vẻ càng trong trẻo lạnh lùng, ngay cả vẻ mặt cũng trắng bệch, ta thấy đau lòng đang muốn đưa tay ra kiểm tra xem hắn còn bị sốt không, lại bị Tɧẩʍ ɖυ bắt được tay.
Lúc ngã vào lòng Tɧẩʍ ɖυ, ta nghe thấy hắn nói, “Tri Tri, ta mơ thấy nàng, mơ thấy nàng rời khỏi ta, sau đó ta đi tìm khắp nơi. Nàng lại trách ta lừa nàng giấu diếm nàng.”
Tɧẩʍ ɖυ đã thú nhận mọi chuyện với ta, hóa ra từ trước đến nay chàng vẫn luôn giả ngốc, toàn bộ địa chủ cũng canh giữ nghiêm ngặt, ngay cả cha mẹ Tɧẩʍ ɖυ cũng không phải là cha mẹ ruột mà là bị người ta phái tới để trông chừng Tɧẩʍ ɖυ.
Vừa nghe xong ta đã cảm thấy sốc, mặc dù ngày hôm qua đã lờ mờ đoán được, nhưng nghe Tɧẩʍ ɖυ nói như vậy, vẫn khó mà tiêu hóa được.
Tɧẩʍ ɖυ thấy ta như vậy, hỏi ta, “Tri Tri, nàng có hối hận thì ta cũng sẽ không buông nàng ra đâu, ta lừa nàng là do không thể làm gì khác được, nhưng tình cảm ta dành cho nàng chưa bao giờ là giả hết."
Cũng không phải là hối hận, chẳng qua là cảm thấy công việc biên chế thật vất vả mới lên lấy được này dường như lại thất bại rồi.
Ngay lúc ta muốn nói chuyện, đột nhiên đại ca nhảy vào từ cửa sổ.
Vẻ mặt Tɧẩʍ ɖυ thay đổi, đang muốn cãi nhau với hắn, ta lập tức bịt miệng Tɧẩʍ ɖυ, sau đó nhắc nhở chàng, “Đây là Thẩm phủ, hơn nữa chàng mới khỏi bệnh, không thích hợp để vận động dữ dội.”
Vậy mà Tɧẩʍ ɖυ không biết xấu hổ còn dùng mỹ nam kế với ta, thừa cơ dùng mặt cọ cọ vào lòng bàn tay ta.
Vẻ mặt của đại ca tràn đầy ghét bỏ, cảm giác nếu như có thể chắc hẳn hắn sẽ trực tiếp vung đao chém Tɧẩʍ ɖυ rồi.
“Chẳng lẽ vương gia không định nói cho công chúa của chúng ta biết về thân phận thật sự của người sao?”
???
Đại ca của ta không hổ là đại ca, nói ra một câu, vẻ mặt Tɧẩʍ ɖυ với ta đều thay đổi.
“Nàng là công chúa à?”
“Chàng là vương gia hả?”
Đây không phải là có quan hệ huyết thống ư???
Ta hoàn toàn bị sốc, nhưng cũng may đại ca ta đã giải thích kịp thời, hóa ra ta là công chúa của nước láng giềng, vì đào hôn nên ở lại trong thôn nhỏ này cùng đại ca ta.
Vì thân phận của hắn bất tiện, đành đưa ta đến ngôi nhà hiện tại, vì bọn họ đã cầm tiền bạc, còn Lâm Hạ Hạ lại thèm muốn sắc đẹp của ca ta, vì thế không nói hai lời đã đáp ứng giúp chúng ta giữ bí mật.
Ta hỏi đại ca ta, “Vậy huynh thật sự là nhân tình của ta?”
Đại ca ta nói hắn là thị vệ của ta, không hơn.
Ta và Tɧẩʍ ɖυ đồng thời thấy yên lòng, vậy ta cũng không cần phải làm phụ lòng chàng, sau khi Tɧẩʍ ɖυ biết đại ca không phải là mối đe dọa, đã vui mừng đến mức chỉ thiếu một đôi cánh để bay trên trời rồi.
Ta lại không chịu để chàng lấp liếʍ cho qua, “Sao chàng lại là Vương gia?”
Hóa ra Tɧẩʍ ɖυ là một trong những người con trai của Tiên Hoàng, sau khi ca ca của chàng lên ngôi Hoàng Đế, đã bắt đầu nhỏ cổ tận gốc, bất đắc dĩ chàng chỉ có thể giả dạng bị đυ.ng đến ngốc.
Sau khi mối đe dọa không còn nữa, vị Hoàng Đế mới đã nhốt Tɧẩʍ ɖυ ở thị trấn nhỏ này.
Người trong phủ đều trông chừng Tɧẩʍ ɖυ, tìm vợ cho Tɧẩʍ ɖυ chẳng qua là để bịt miệng mọi người, để cho đám quần thần không nhớ nhung nữa.
Để Tɧẩʍ ɖυ cưới một thôn nữ không quyền không thế, là ngăn chặn Tɧẩʍ ɖυ Đông Sơn tái khởi, khiến Tɧẩʍ ɖυ không có cơ hội mơ tưởng đến ngai vàng nữa.
Dù sao cũng không có cô nương nhà quyền thần nào bằng lòng cùng chung một chồng với thôn nữ.