- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Phu Quân Bảy Tuổi Rưỡi Của Ta
- Chương 1
Phu Quân Bảy Tuổi Rưỡi Của Ta
Chương 1
Khi ta mặc đồ cổ trang ướt sũng và được người ta vớt lên từ dưới sông, ta còn tưởng rằng gặp phải đoàn làm phim phát rồ gì đó, thay trang phục trước rồi phát cơm sau, ép buộc ta tham gia vào để góp đủ nhân số.
Cho đến khi ta phát hiện ra khuôn mặt xa lạ của mình phản chiếu trên mặt sông, ta mới nhận thức sâu sắc được rằng, mình đã xuyên không rồi.
Lúc này còn có một người phụ nữ trung niên nhào tới bên người ta rồi gào khóc.
Từ trong tiếng khóc lóc kể lể đứt quãng của bà ấy thì ta đã biết tất cả.
Nguyên nhân ta ướt sũng sau khi được vớt lên, không phải là do trượt chân, mà là do tự mình nhảy xuống sông.
Nguyên chủ có một người tình thanh mai trúc mã, là một thợ săn. Nàng có ngờ đâu tai họa bất ngờ từ trên trời rơi xuống. Cha mẹ biết được tỷ tỷ nàng không muốn gả cho đứa con trai ngốc của nhà địa chủ, thì liền nghĩ đến việc để cho nàng ấy thay thế. Nàng thà chết chứ không tuân mệnh, vì vậy ta mới được xuyên vào.
"Con à, nương cũng là bất đắc dĩ. Tỷ tỷ con không chịu được khổ, tiêu chuẩn của nó quá cao, con làm ơn giúp con bé đi! Nếu không đưa người đến Thẩm gia, sính lễ chúng ta nhận sẽ phải trả lại, nhưng, nhưng tỷ tỷ con... đã dùng để mua sách hết rồi."
Ta cười lạnh:
"Tỷ ấy không chịu được cực khổ, chẳng lẽ con chịu được ư? Dùng tiền bán con để mua sách, vậy mà tỷ ấy cũng làm được."
Nhìn mớ quần áo rẻ tiền của nương và của mình, không cần nghĩ ta cũng biết nhà mình nghèo rớt mồng tơi. Loại tỷ tỷ không dính khói lửa nhân gian này thật đúng là làm cho người ta muốn gặp một lần.
Lúc nhìn thấy vị tỷ tỷ này nước mắt ngắn nước mắt dài, ta chỉ cảm thấy đau lòng thay cho nguyên chủ.
Nếu không phải ta xuyên vào, nàng ấy đã mất mạng vô ích.
Lúc này ta mới nhớ tới việc còn có một ân nhân cứu mạng, nhưng vị ân nhân này đã làm chuyện tốt rồi rời đi ngay mà không hề để lại tên. Ta chỉ biết là một người trẻ tuổi.
Ta được nương đưa về nhà. Qua những lời bọn họ nói, ta đã phân tích ổn thỏa.
Tɧẩʍ ɖυ là con trai độc nhất trong nhà. Thẩm gia lại là nhà giàu nhất thị trấn. Ngoại trừ việc hắn bị ngốc, tuổi tác của Tɧẩʍ ɖυ cũng chỉ lớn hơn ta hai tuổi.
Ban đầu chuyện hôn sự này cũng không tới lượt ta, may mà tỷ tỷ ta sống chết cũng không đồng ý gả.
Tỷ ấy đi theo tiên sinh trong thôn học hành vài năm. Nhờ được mở mang tri thức nên nàng ta cảm thấy việc gả cho một kẻ ngốc quá thiệt thòi.
Ta thì khác. Ta chỉ ước gì được gả đi ngay bây giờ.
Đã là kẻ ngốc thì không biết sinh con. Gả sang bên đó ta không phải lo ăn lo uống, cùng lắm chỉ là một giáo viên mẫu giáo, chăm sóc trẻ con mà thôi.
Nghĩ thế nào cũng là công việc theo biên chế mà ta mơ ước.
Là người làm công ăn lương tư bản từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày một tuần, ngày nào ta cũng đều ước mong được vào công chức nhà nước. Không ngờ rằng ở cổ đại cũng có biên chế.
Song, rất nhanh ta đã tỉnh táo lại. Với kinh nghiệm đọc thuộc lòng hàng vạn bài văn tán tụng, sự việc tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Nương vẫn còn muốn khuyên ta, nhưng ta đã ngắt lời bà ấy và nói:
"Muốn gả con đi cũng được. Vậy kể từ giờ con muốn mặc quần áo xinh đẹp của tỷ tỷ, muốn trang sức của tỷ ấy, ăn những món bình thường tỷ ăn, và mang giày của tỷ."
Ta chỉ tay một cái, vẻ mặt tỷ tỷ ta liền thay đổi. Nàng hừ lạnh như muốn từ chối, nhưng lại bị ta nhẹ nhàng uy hϊếp,
"Không chịu cũng được thôi. Vậy muội sẽ không gả, có chết cũng không gả đâu."
Cuối cùng, đương nhiên là ta cầu được ước thấy, cướp đi đãi ngộ của tỷ tỷ ta.
Trọng nam khinh nữ thì ta đã nghe qua, còn trọng tỷ khinh muội là chuyện quái gì vậy chứ?
Ta ngủ trên giường mềm của Lâm Hạ Hạ, nhìn tỷ ấy trằn trọc trên chiếc giường rơm của ta, bỗng thấy hả hê vô cùng.
Sáng sớm hôm sau, ta bèn chủ động đi theo đại thẩm nhà bên, đến thị trấn để bán thức ăn, nhân tiện thăm dò tin tức.
Ta ngồi ở góc tường bán hết đống thức ăn cũng hết luôn cả buổi sáng.
Tất cả tin tức nghe được không khác những gì bà mối đã nói.
Cậu con trai duy nhất của Thẩm gia giàu nhất thị trấn, không đau không ốm không tàn tật, nhưng lại bị ngốc, nghe nói chỉ số thông minh của hắn chỉ như cậu nhóc bảy tuổi rưỡi.
Chẳng có lý do gì mà chuyện tốt như vậy, tỷ tỷ ta sống chết cũng không đồng ý?
Ta quyết định đi kiểm tra tận mắt, để tìm hiểu xem nhà giàu có trong lời đồn có thật sự giàu có hay không.
Chẳng mấy chốc ta đã tìm được ngôi nhà lớn nhất trong thị trấn.
Sau khi đi một vòng, tìm được một bức tường thấp, ngay cả tạp hóa chất đống ở nơi đó hình như cũng viết bốn chữ “Thánh địa trèo tường”.
Ta nhét váy vào trong lưng quần, rồi trèo vào trong. Không giống như trong tưởng tượng của ta, ta đã rơi đập thẳng vào trên người người khác.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Phu Quân Bảy Tuổi Rưỡi Của Ta
- Chương 1