A Thanh trở lại đại viện Bạch gia, bị tình cảnh trong sân dọa sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi.
Cửa phòng cửa sổ dán bùa màu vàng, ánh sáng đuổi ma quỷ màu vàng như một cái kết giới che phủ nóc phòng.
Ánh sáng đuổi ma quỷ người bình thường sẽ không nhìn thấy, nhưng có mười phần uy lực.
Trong lòng A Thanh biết Bạch Tự Cẩn hạ pháp thuật lên người mình, ngoại trừ phong bế khả năng thi pháp, còn có thể làm cho hắn giống như phàm nhân không úy kỵ Pháp Khí, liền lấy hết dũng khí, kẹp chặt bờ mông bước vào cánh cửa.
Trong sân, thiếu nữ đang mặc đạo bào xanh biếc, eo lưng đong đưa như lá liễu, gương mặt khí khái hào hùng, ngọn bút cầm trong tay rồng bay phượng múa trên bàn đá.
Trên bàn bày đầy bùa chú màu vàng, ánh sáng vàng kim tỏa ra muốn làm mù mắt A Thanh.
Hứa Huyên Thảo ngẩng đầu, phát hiện A Thanh tựa như chim cút núp ở nơi hẻo lánh, thản nhiên nói: "Qua tới giúp ta dán bùa đi."
Thân thể A Thanh run lên: "Ta không!"
"A Thanh đi qua đi." Phía sau duỗi ra bàn tay thon dài trắng nõn, vỗ nhè nhẹ đỉnh đầu A Thanh, trấn an hắn.
A Thanh xoay người, nhìn về phía khuôn mặt ôn nhuận của Bạch Tự Cẩn, trái tim an ổn trở lại, ủy ủy khuất khuất nói: "Ca..."
" Mà thôi, không cần ngươi giúp." Hứa Huyên Thảo ngược lại là người thoải mái, dính xong hồ dán, liền nhảy lên xà nhà treo bùa.
A Thanh giật lấy ống tay áo Bạch Tự Cẩn, nhỏ giọng nói: "Lão biếи ŧɦái kia ngày hôm qua tìm huynh rồi à, hắn cầu xin huynh quay về Ma Sát Giới lại lần nữa ngồi lên chức chủ vị. Hiện tại Ma Sát Giới không có ngươi, đồ ngu Lệnh Hồ Vĩ kia tự nhận là kẻ đứng đầu Ma Sát Giới, còn có thủ hạ, thê thϊếp của hắn cáo mượn oai hùm, khắp nơi vẽ đường cho hươu chạy."
Đình viện lúc này, trời ấm gió mát.
Bạch Tự Cẩn dong dỏng vươn người, ánh tà dương chảy xuôi trên xiêm y tuyết trắng không một vết bẩn của hắn, quanh thân tỏa ra vầng sáng màu bạc, tay áo tung bay, tựa như một vị tiên nhân sắp sửa cưỡi mây bay đi.
Hắn lấy dược thảo đã phơi khô xuống dưới, ngữ khí bình tĩnh: "Ta nói rồi, chuyện Ma Sát Giới ta không hề quan tâm."
A Thanh vội la lên: " Ma Sát Giới không có huynh không xong à."
Bạch Tự Cẩn xoay người đi xa, để lại bóng lưng vắng lặng: "Vạn pháp giai không, nhân quả bất không. Ma Sát Giới sẽ không bởi vì ta mà tốt, ngày sau sẽ có mạng số của chính nó."
**Vạn pháp giai không, nhân quả bất không: Không có biện pháp nào, chỉ có thể trông chờ vào nhân quả.
Nội tâm A Thanh bàng hoàng một lúc, nhớ tới năm đó hắn đi theo Bạch Tự Cẩn, ở Ma Sát Giới phong quang vô hạn bao nhiêu, không hiểu năm đó Bạch Tự Cẩn vì sao buông bỏ địa vị cao, cố ý dạo chơi nhân gian, như đại phu bình thường giúp phàm nhân chữa bệnh.
Tưởng tượng Bạch Tự Cẩn trở về một cái, bộ dạng lão cẩu Linh Hồ Vĩ bị đánh phải bỏ chạy, A Thanh trộm cười khanh khách.
Âm thầm thề, nhất định phải nghĩ biện pháp, khuyên Bạch Tự Cẩn "Quay đầu lại là bờ" !
Bận rộn cả buổi, Hứa Huyên Thảo dán xong bùa chú, lo lắng phòng ngự chưa đủ, bay đến trước mặt Bạch Tự Cẩn, đề xuất gia tăng một luồng linh lực cho ngọc bội, chỉ là sẽ cần phòng luyện kim.
Bạch Tự Cẩn nhanh chóng quyết định tìm phòng luyện kim, tài liệu cần có cũng chuẩn bị thỏa đáng.
Sư thúc Hứa Huyên Thảo am hiểu chế tạo Pháp Khí, từ nhỏ nàng đi theo học được không ít, thời khắc mấu chốt cũng có công dụng.
Nàng thay áo gai cổ xưa, kéo ống tay áo lên, mang theo miếng ngọc bội kia tiến vào phòng luyện kim.
Một ngày một đêm sau, Bạch Tự Cẩn đang ở thư phòng đọc y thuật.
Hứa Huyên Thảo lúc này mới đầu bù tóc rối xuất hiện, bưng một hộp gấm màu đỏ, sắc mặt trang trọng mà đưa tới trước mặt hắn.
"Mở ra nhìn xem."
Bạch Tự Cẩn thấy bộ dáng nàng, cũng không nhiều lời, tiếp nhận cái hộp sạch sẽ trong tay nàng.
Mở ra nhìn qua, là sợi dây chuyền khảm ngọc, trong ngọc khắc một con Kim Xà nhỏ tinh xảo đáng yêu.
"Ngày hôm qua hỏi ngươi cầm tinh con gì, ngươi nói là con rắn, ta liền khắc một con rắn. Dùng cầm tinh làm trang sức, phúc khí tràn đầy."
Ánh mắt Bạch Tự Cẩn rơi trên ngọc bội, đôi môi rõ rõ ràng ràng nhẹ nhàng cười, giống như hoa sen âm u tách ra ở bên trong Thanh Trì.
Hắn ngẩng đầu cười với nàng: "Có thể đeo lên giúp ta chứ?"
Hứa Huyên Thảo sững sờ một cái: "Được..."
Nàng rất hân hạnh tự đi rửa sạch tay, đứng phía sau Bạch Tự Cẩn, nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nõn thon dài, cẩn thận từng li từng tí đeo ngọc bội lên cho hắn.
Theo ánh mắt nàng nhìn xuống, thấy rõ sườn mặt cực kỳ tuấn tú của hắn, hắn tựa như một miếng noãn ngọc, quanh thân có năng lực hòa tan băng tuyết, vô tình làm cho người ta mê luyến.
Tay của nàng vô ý đυ.ng phải cổ hắn.
Xúc cảm da thịt mềm mại lại co dãn, khiến cho đầu ngón tay nàng sinh ra cảm giác tê dại, kích động nội tâm của nàng.
Yết hầu nàng khô khốc: "Đeo xong rồi."
Bạch Tự Cẩn nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội: "Rất đẹp."
Hứa Huyên Thảo có chút kiêu ngạo: "Ngoại trừ xinh đẹp và gia tăng linh lực, ta cho nó thêm một tác dụng khác. Đυ.ng phải tình trạng nguy hiểm cùng cực, ngươi có thể sử dụng ngọc bội di chuyển tức thời đến địa phương ở ngoài hai ngàn dặm."
Bạch Tự Cẩn trầm mặc một lát, ánh mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi phải rời đi sao?"
Hứa Huyên Thảo sinh ra cảm giác áy náy, thầm nghĩ hắn quả nhiên thông minh đoán được, mình làm nhiều như vậy chính là vì báo ân, muốn yên tâm thoải mái rời xa nơi này.
Nàng mất tự nhiên mà dịch chuyển ánh mắt, lấy âm điệu cứng ngắc nói: "Mọi buổi tiệc trên đều rồi cũng tan. Mắt ta đã tốt rồi, ở đây trì hoãn không ít thời gian, bản án thành Lâm An cũng chờ ta đi điều tra."
Bạch Tự Cẩn rủ tầm mắt xuống, lông mi thật dài che khuất ánh sáng u tối trong mắt, trả lời một từ tốt, nhìn như thập phần lạnh nhạt.
"Ngươi hôm nay sẽ đi?"
"Đúng vậy."
Hắn phút chốc nở nụ cười, trái phải dò xét nàng một lần: "Trước khi ngươi đi, ý định cứ để dơ như vậy mà đi?"
Hứa Huyên Thảo cúi đầu nhìn về phía xiêm y, vẻ mặt lúng túng.
Hắn ấm áp mà cười: "Tắm rửa cái đã rồi hẵng đi."