Khi Đồ Tô Tô tỉnh lại, đầu vẫn còn hơi đau.
Ngoài trời vẫn còn u ám, một cây hải đường bị đè thấp xuống, mơ hồ có tiếng cãi vã lẫn trong tiếng mưa mưa phùn tí tách.
"Tiểu thư nhà ta là vì giao tình hai nhà mới đến phía Nam học tập, lại có hôn ước, vậy mà Tạ gia các ngươi làm việc kiểu gì vậy?"
Nàng nhận ra đó là giọng nói của Lý Tứ, tên hộ vệ cao lớn thô kệch của mình, phải nói, khẩu khí không hề nhỏ.
Bên kia có người nhỏ nhẹ đáp lại: "Ngài đừng nóng giận, phủ của chúng ta có quá nhiều công tử tiểu thư đến học, đoàn người của ngài di chuyển chậm trễ, bây giờ xác thực chỉ còn lại cái sân viện này, tráng sĩ đại nhân nương tay, buông tha cho nô tỳ của chúng ta một con đường sống..."
Với tính cách hậu đậu của Đồ Tô Tô, nàng không thể nhận ra lời nói của vị hạ nhân này mang đầy ý tứ mỉa mai, chỉ thấy hai người ở bên ngoài thật ồn ào, bèn cao giọng gọi: "Tiểu Mi!".
Giọng nàng vang vọng, khiến cuộc trò chuyện của hai người ở bên ngoài bỗng chốc im bặt.
Nha hoàn mi thanh mục tú đẩy cửa tiến vào.
Tiểu Mi rất hiểu Đồ Tô Tô, chỉ cần nhìn sắc mặt nàng, liền quay đầu thấp giọng nói vài câu, thuyết phục tên hạ nhân kia rời đi.
"Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy có lông!" Hộ vệ Lý Tứ bên hông còn đeo đao vàng, hắn ta bước vào cửa, khuôn mặt đầy vẻ hung tợn, há mồm oán giận như pháo liên châu: "Chịu hết nổi nơi này rồi! Không có ớt không nói, còn chỉ được mang theo ba người tôi tớ, nơi ở lại hẻo lánh như vậy, hạ nhân nói chuyện cũng vòng vo lẩn quẩn... Tiểu thư, người nói người rốt cuộc vì sao muốn tới nơi này tìm tội!"
Đồ Tô Tô Tô ấn ấn huyệt thái dương, suýt chút nữa bị tên ngốc này làm cho đau đầu.
"Lý tứ ca cũng không nên hiểu lầm, tiểu thư chúng ta là có tiên duyên, đã sớm đáp ứng Tạ gia sẽ đến học quán Triều Hoa, biết đâu sau này còn có thể vào Khai Dương Tông tu luyện, huống chi còn có hôn ước nữa." Tiểu Mi nói tiếp, giọng dịu dàng như gió thoảng: "Lý tứ ca mệt rồi chứ, vừa rồi lại tranh luận với người ta, đi nghỉ ngơi trước đã."
Đợi tiễn Lý Tứ đi, Tiểu Mi mới tiếp nhận chén trà từ tay Đồ Tô Tô, rồi giơ tay lên ấn huyệt đầu cho nàng.
Đồ Tô Tô lập tức cảm thấy thoải mái đến mức lông mày cũng buông lỏng.
"Tiểu thư đừng lo lắng, Lý tứ ca vốn dĩ tính tình như vậy, người cũng biết đấy, chúng ta mới từ Thục địa đến phía Nam, hắn còn nhiều điều chưa thích nghi."
"Tự nhiên ta sẽ không tức giận hắn." Đồ Tô Tô không tự chủ than thở, rồi lại nói: "Chỉ là ta vừa mới khỏi chứng chóng mặt, thấy hắn ồn ào mà thôi."
Tiểu Mi bật cười khúc khích sau lưng nàng: "Đúng vậy, tiểu thư tốt của ta, vốn dĩ người cũng không phải là người vì những chuyện như vậy mà giận dỗi." Nói đến đây, giọng nàng ấy lại trở nên do dự: "Nhưng Tạ gia này... nô tỳ luôn cảm thấy bọn họ có phần chậm trễ một chút."
Đồ Tô Tô khẽ giật mình, lập tức giơ tay kéo tay Tiểu Mi xuống, quay người lại, mở to mắt hỏi: "Chẳng lẽ ngươi cũng muốn khuyên ta trở về?"
Tiểu Mi bị hành động của nàng làm cho giật mình, cũng mở to mắt: "Làm sao có thể? Tiểu thư còn đang đánh cược với lão gia, phu nhân và tiểu công tử mà, nô tỳ nhớ rõ."
"Ngươi nhớ là tốt rồi." Đồ Tô Tô nói xong quay mặt lại, nhắm mắt tiếp tục hưởng thụ Tiểu Mi mát xa: "Đánh cược chính là nói nếu ta tự mình vào được Khai Dương Tông, phụ thân sẽ không thể nói ta là con sâu lười nữa."
Mặc dù ở nhà đích thật là rất thoải mái, nhưng Đồ Tô Tô cũng muốn chứng minh năng lực của bản thân. Hơn nữa, nàng đến đây còn có mục đích khác.
Tiểu Mi nói chuyện vẫn mang theo ý cười: "Vậy tiểu thư nên nghỉ ngơi thêm đi, ngày mai bắt đầu đi học rồi, phải trân trọng thời gian rảnh rỗi hôm nay."
Sau khi Tiểu Mi ra khỏi phòng, Đồ Tô Tô lại ngã nhào xuống giường, đột nhiên một giọng nói vang lên trong đầu nàng: "Ngươi đúng là một đứa trẻ con."
Đồ Tô Tô bĩu môi thầm trách, không bất ngờ khi nghe giọng nói trong đầu tiếp tục lải nhải: "Nghĩ đến ta, một thần binh oai hùng, lại có ngày phải phải sống trong thân xác của một đứa trẻ con ranh như ngươi, thật sự đáng xấu hổ."
"Xấu hổ thì đi ra ngoài đi." Đồ Tô Tô nhướng mày, gác tay dưới đầu và chống chân lên, nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa dường như đã tạnh, bầu trời quang đãng hơn, cây hải đường ngoài cửa sổ vươn mình lên, những quả đỏ rực rủ xuống gần cửa sổ.
"Ngươi nhớ cho kỹ, ta thật sự có chuyện quan trọng, ngươi phải giúp ta tìm được chủ nhân của ta, ta mới có thể giúp ngươi học tập đàng hoàng."
"Ta đương nhiên nhớ." Đồ Tô Tô hờ hững đáp lại, bắt đầu đếm xem có bao nhiêu quả trên cây hải đường.
Có lẽ nhận ra sự có lệ của nàng, giọng nói trong đầu lại vang lên: "Ngươi không phải còn muốn đi xem vị hôn phu của mình sao? Sao không tranh thủ lúc chưa đến giờ học đi ra ngoài dạo chơi một chút?"
Kể từ khi Đồ Tô Tô có trí nhớ, giọng nói kỳ lạ này đã tồn tại trong đầu nàng. Nó tự xưng là Thiên Phàm, là một loại binh khí vô cùng thần bí lợi hại gì đó, luôn la hét đòi Đồ Tô Tô giúp nó tìm chủ nhân.
Mặc dù Đồ Tô Tô không hoàn toàn tin tưởng nó là thần binh, nhưng vì bản thân thực sự cần sự trợ giúp của nó trong việc học tập, nên nàng cũng đã đạt được một giao dịch nào đó với Thiên Phàm.
Hơn nữa, Thiên Phàm còn vô cùng kiên định rằng chủ nhân của nó sẽ ở Khai Dương Tông.
Chẳng phải đây là một sự trùng hợp hay sao? Vị hôn phu của nàng cũng đang ở ngay tại thành Triều Hoa này.
Tuy nhiên, Đồ Tô Tô vẫn vẫn như cũ có chút ghét bỏ nó lắm miệng vì Thiên Phàm hay nhắc đến chuyện vị hôn phu gì gì đó. Việc gì mà cứ phải lải nhải về vị hôn phu suốt ngày vậy chứ... Mặc dù vậy, mục đích chính mà nàng đến phía Nam chính là để gặp vị hôn phu lợi hại của mình.
Dù ấn tượng của nàng về hắn chỉ là hình ảnh một thiếu niên mơ hồ, nhưng khí chất phi phàm của hắn giống như sâu đυ.c vào tâm trí của nàng, không thể nào phai đi.
Nghe tin hắn sinh bệnh, nàng đã liên tục viết thư cho hắn, mặc dù đối phương chỉ trả lời ngắn gọn, nhưng hắn đã giúp nàng không ít.
Chuyện viết thư này nàng không nói với ai, ngay cả Tiểu Mi cũng không biết.
"Ngươi còn ra ngoài không? Nếu không ra nữa thì đến giờ dùng bữa tối rồi."
Bị thúc giục, Đồ Tô Tô chống người dậy, lén lút ra khỏi cửa. Nếu đã đi dạo thì đương nhiên phải đi một mình mới tốt, dù sao việc này nàng đã quen làm ở nhà rồi, giờ ở Tạ gia cũng chẳng có gì phải ngại.
Mở cửa ra, đập vào mặt là một luồng khí ẩm ướt sau cơn mưa mới.
Đồ Tô Tô hít sâu một hơi, ban đầu còn nhớ phải vén váy lên để tránh làm ướt y phục, nhưng sau đó nàng liền buông thõng tay, mặc kệ, tự mình đi dạo, ngó nghiêng đông tây.
Khu ký túc xá của Học quán Triều Hoa rất rộng, mà sân nàng ở cũng thực sự quá chênh lệch.
Nơi đây đã tới gần hậu sơn, cho nên có rất nhiều hoa cỏ cây cối lạ, xen lẫn tiếng côn trùng hót, tiếng chim hót, tiếng suối chảy róc rách, vào lúc hoàng hôn, màu vàng ươm nhuộm lên tất cả, quả thực có một vẻ đẹp dịu dàng khác biệt so với cảnh núi rừng ở Thục địa Sơn.
Đồ Tô Tô chống cằm tìm một tảng đá xanh ngồi xuống, hít thở bầu không khí trong lành sau cơn mưa ngẩn người.
Sau đó, ánh mắt của nàng vô tình liếc sang, bỗng phát hiện ra một ô cửa sổ thấp thoáng ẩn hiện sau rặng trúc.
Hmm?
Nàng còn tưởng rằng nơi hẻo lánh này chỉ có mình nàng ở. Không ngờ còn có người ở xa hơn cả nàng? Cũng đến đây để học ư?
Sự tò mò thôi thúc nàng tiến thêm hai bước về phía ô cửa sổ đó.
Quả nhiên có người trong nhà.
Tiếng côn trùng tạm ngừng, phía sau ô cửa sổ bằng giấy dâu trắng mơ hồ hiện ra một bóng người mảnh mai. Đồ Tô Tô khựng lại bước chân.
Nàng đứng im lặng ở một khoảng cách không xa không gần để quan sát, thấy bóng người đó dường như đang xõa tóc, rồi ngửa đầu uống một ngụm trà.
Cổ quái chính là, dù cách một ô cửa sổ mờ ảo, nàng vẫn cảm nhận được bóng người đó nhất định là một mỹ nhân. Động tác bình thường như vậy mà qua tay người đó lại toát lên vẻ tao nhã và tinh tế như tranh vẽ.
Nàng nhất định phải kết bạn với người này.
Mặc dù mục đích chính là đến tìm vị hôn phu, nhưng nếu ở đây nhìn thấy người đẹp hơn... Không được không được, nàng là một hài tử ngoan biết điều và có thủ đức, vị hôn phu của nàng chắc chắn là tốt nhất.
Đồ Tô Tô hạ quyết tâm, nhưng chưa kịp nghĩ cách chào hỏi như thế nào thì không lỗ mãng, thì thấy bóng người kia khựng lại, chén trà lăn khỏi tay rơi xuống đất vỡ toang "bùm" một tiếng. Lúc này nàng không do dự gì nữa, theo bản năng nhún hai bước, trực tiếp mở cửa sổ nhảy vào trong nhà.
Có một người đang chờ trên bàn.
Có lẽ nghe tiếng cửa sổ bên này vang lên, người kia cố gắng gượng dậy quay đầu nhìn sang, bất ngờ đối mặt với Đồ Tô Tô.
Thiếu niên thân hình cao gầy, mái tóc đen nhánh xõa tung, khoác lên người nhuyễn bào mềm mại màu trắng xóa.
Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng ánh mắt lại cực kỳ tối tăm, trong ánh sáng mỏng manh hắn nhìn thẳng về phía nàng, mặc dù có dung mạo thanh tú của một thiếu nữ ngoan ngoãn, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng u ám, lông mày dày như tuyết.
Vẻ đẹp độc đáo này, chẳng khác nào một cành mai đỏ lạnh lùng nở giữa trời tuyết giá.
Chỉ trong chớp nhoáng, Đồ Tô Tô cũng nhìn chằm chằm vào đối phương mà không chớp mắt, nhìn mãi nhìn mãi bỗng nhận ra có chút không ổn.
"... Tiểu Tạ?"
Tuy nhiên, ngay khi nàng vừa gọi tên hắn, chỉ thấy đối phương lại như kiệt sức lần nữa,nằm lại trên bàn, lúc này Đồ Tô Tô mới nhận ra hắn có vẻ vô cùng khó chịu, vội vàng tiến đến vài bước, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Có thuốc không?"
Vừa nói, Đồ Tô Tô vừa đưa tay định đỡ hắn dậy, để nhìn rõ và nghe rõ hắn phân phó gì. Nhưng mà, khi tay nàng vừa chạm vào vạt áo, nàng đã cảm thấy đôi vai gầy gò của hắn khẽ run lên.
"Đừng... đừng chạm vào ta." Giọng nói khàn khàn của thiếu niên lọt vào tai nàng, trái tim Tô Tô vô thức khựng lại, tim đập nhanh. Khi hoàn hồn, nàng mới nghe thấy nửa câu sau của hắn: "Phía dưới... ngăn kéo... lọ màu xanh..."
Nàng nhanh chóng ngồi xổm xuống mở ngăn kéo ra, nhìn thấy rất nhiều bình sứ nhỏ. May mắn là chỉ có một bình màu xanh lam.
Nhưng chỉ trong chốc lát, khi nàng mở ngăn kéo lấy bình sứ màu xanh lam ra, một bàn tay đã đưa ra trước mặt nàng. Bởi vì gầy, nên những ngón tay càng trở nên thon dài, những đầu ngón tay tái nhợt khẽ run rẩy, nhưng làm thế nào cũng không rút ra được nút bình lụa đỏ kia.
Đồ Tô Tô nhìn mà sốt ruột.
Bây giờ nghĩ thế nào cũng giống như là vấn đề sống còn, tuy nói hắn vừa rồi không cho nàng chạm vào người, nhưng trong tình huống cấp bách như vậy... Nàng không do dự nữa, trực tiếp tự mình mở nút bình ra, đỡ thiếu niên ngồi dậy, rồi nắm tay hắn đưa thuốc trong bình vào miệng hắn.
Cứ như vậy, nhìn qua giống như nàng ôm trọn người hắn từ phía sau.
Không biết đến tột cùng là do hành động này, hay do bệnh tình quá nặng, mà người trong lòng nàng run rẩy dữ dội hơn. Dường như hắn có điều muốn nói, nhưng Đồ Tô Tô hành động mạnh mẽ, nhất thời hắn cũng chỉ có thể uống thuốc trước.
Nàng vẫn nắm lấy tay hắn, bàn tay trong lòng bàn tay nàng rõ ràng thon dài, nếu mở lớn ra lẽ ra sẽ lớn hơn tay nàng. Nhưng giờ phút này, nó lại giống như một chiếc lá mỏng nhẹ, sờ vào mát lạnh như lụa, không có trọng lượng.
Cho đến khi đổ hết thuốc trong bình, Đồ Tô Tô mới buông tay.
Cuối cùng, người kia cũng không còn run nữa.
"Xuống khỏi ghế." Giọng nói của thiếu niên khi mở miệng lại vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, nhanh chóng quên đi ơn cứu mạng của nàng.
"Hung dữ gì chứ..." Đồ Tô Tô không khỏi nhỏ giọng lầm bầm hai câu. Cũng chính lúc khẽ khàng đặt chân xuống đất, nàng mới nhận ra cái ghế mà thiếu niên đang dựa vào nửa người lại là một chiếc xe lăn bằng gỗ.
Hóa ra hắn vẫn luôn ngồi trên xe lăn, là do đi đứng không tiện hay sao?
Đồ Tô Tô suy nghĩ, ánh mắt tự nhiên liếc xuống phần thân dưới của thiếu niên.
Trên đầu gối thiếu niên đắp một tấm chăn nhung.
"Nhìn gì?" Giọng nói của đối phương càng lạnh lùng hơn, mặc dù vẫn còn khàn khàn do bệnh, nhưng giọng nói lại lạnh lùng như có thể làm rơi cả băng vụn: "Nếu như đã thỏa mãn thú vui, trêu đùa đủ rồi, thì nhanh chóng cút ngay đi."
Thú vui? Trêu đùa?
Đồ Tô Tô hoàn toàn không hiểu lời này, gãi đầu có chút mê mang: "Trêu đùa gì? Ta trêu chọc ai?"
Ai ngờ lời vừa nói ra, sắc mặt của đối phương càng tệ hơn.
Thiếu niên mím chặt môi, nhíu mày, quay mặt đi không nói lời nào. Nhìn qua, hắn có vẻ vô cùng tức giận. Tuy nhiên, đôi hàng mi cong dài và dày lại khẽ rung động như hai con bướm, đậu trên đầu tim Đồ Tô Tô và vỗ cánh.
Nàng khẽ chạm tay vào ngực, theo bản năng dời mắt đi tìm kiếm bằng chứng, để chứng minh cho suy đoán của mình là chính xác.
"Chàng không nhận ra ta nữa sao?" Đồ Tô Tô vừa nói dông dài, vừa khoanh tay sau lưng bước đi hai bước nhỏ, sự kiên nhẫn tan biến nhanh chóng, nàng nhanh chóng nhìn thấy nghiên mực bằng ngọc bích trên án thư, nàng lại nheo mắt, quả nhiên nhìn thấy một chữ "Tạ" không to không nhỏ ở góc dưới bên phải.
À, quả nhiên là người Tạ gia, giờ đây càng không thể sai được.
Đồ Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, quay người nhìn thiếu niên trên xe lăn với sắc mặt lạnh lùng, cất giọng nói: "Chàng thực sự không nhận ra ta nữa sao? Ta là Đồ Tô Tô, hôn thê của chàng mà."