Tống Khương rời phòng làm việc, trước khi đi còn không quên đóng cửa cẩn thận. Sau đó mới cùng thư ký đi gặp cha mẹ nuôi Hướng Mạn.
Thư ký đi bên cạnh cũng không quên thông báo mọi việc cho hắn: "Chủ tịch, luật sư đã đợi sẵn ở ngoài phòng. Chỉ cần anh gọi liền sẽ vào trong."
"Ừ."
Theo điều tra của Tống Khương, tính cách cha mẹ nuôi Hướng Mạn chẳng phải tốt đẹp gì. Cả hai đều là những kẻ ham danh lợi, có thể sẵn sàng làm bất cứ việc gì được yêu cầu, miễn là được trả tiền hẫu hĩnh.
Huống hồ, lần này gặp mặt, hắn không chỉ đơn thuần là đàm phán bình thường. Hắn muốn bọn chúng phải trả giá từng chút một bởi những gì bản thân đã gây nên.
Nói lí với những kẻ không có não, hắn thà không nói còn hơn. Cho nên mới tìm về một luật sư thay mình lên tiếng khi cần thiết.
...
"Ông nghe tôi dặn chưa? Dù thế nào cũng phải moi được tiền từ trong túi của người ta." Huệ Lan ngồi trên ghế sofa hạng sang, tay không rảnh rỗi xoa xoa thử, sau đó liền tấm tắc khen ngợi: "Chậc chậc, ngay cả ghế ngồi cũng đắt đỏ như vậy. Kèo này thơm lắm rồi."
Hướng Đình cười khà khà, cũng không phản bác, ngược lại còn gật đầu đồng ý: "Lần này đổi đời rồi. Tôi thậm chí còn nghĩ đến viễn cảnh ở nhà lầu, đi xe hơi, mua đồ không cần nhìn giá."
"Có tiền rồi, con trai muốn cưới một cô vợ đẹp cũng không phải là vấn đề lớn nữa."
Cạch.
Cánh cửa phòng bật mở, Tống Khương trầm ổn bước những bước vũng vàng đi vào. Uy áp từ trên người hắn khiến hai con người nào đó bất giác run lên, lập tức ngậm miệng.
Ngồi xuống ghế, Tống Khương bắt chéo chân, không quanh co vòng vèo mà đi thẳng vào chủ đề chính.
"Con gái nuôi của hai người, tôi muốn. Ra giá đi!"
Kỳ thực, hắn không hề muốn dùng đến tiền bạc để có thể cướp cô về tay. Bởi vì trong lòng hắn, bao nhiêu tiền cũng không đủ để định giá cô. Thế nhưng, đối với loại người bán mạng vì tiền, đây lại là cách hay nhất để đưa cô đi.
Quả nhiên, vừa nghe thấy lời của Tống Khương, cha mẹ nuôi Hướng Mạn đã không giấu được sự vui sướиɠ. Hai người liền chụm đầu vào nhau, nghiêm túc bàn bạc.
Tống Khương nhìn thấy một màn này, đáy mắt chỉ còn lại lãnh ý. Bàn tay vô thức siết lại thành nắm đấm, chặt đến mức móng tay ghim vào da thịt.
Hắn nghiến răng. Mẹ kiếp! Sao trên đời lại có loại người ghê tởm như vậy chứ? Vì đồng tiền, ngay cả con cái cũng nhẫn tâm vứt bỏ. Thảo nào, ngay cả khi không còn chút kí ức nào, tâm lí Hướng Mạn vẫn một mực bài xích.
Mạn, bao năm qua, em chịu khổ đủ rồi. Hiện tại và tương lai, tôi nhất định sẽ bù đắp cho em thật tốt!
...
"Ngài Tống, chúng tôi thật sự rất yêu quý đứa con này. Cho nên, lúc ngài ngỏ ý muốn mua con gái, chúng tôi đã rất khổ tâm. Đứa trẻ này thật sự rất quan trọng, vậy nên, bán con bé... ngài Tống à, 1 tỷ được chứ?"
"1 tỷ?"
Tống Khương cong môi cười lạnh.
Thật tởm lợm!
Đã chẳng yêu thương gì cho cam, ở trước mặt hắn lại bày ra dáng vẻ thâm tình, giở giọng văn mẫu. Hắn nghe đã ngán ngẩm rồi. Cô gái hắn xem như vô giá, trong lòng cha mẹ nuôi lại chỉ đáng giá 1 tỷ?
Ha, thật nực cười!
Bốp!
Tống Khương không chút chần chừ ném tấm thẻ xuống mặt bàn lạnh lẽo. Đáy mắt hắn tràn đầy khinh thường và ghét bỏ. Cái nhìn của hắn không phải đang nhìn người, mà là nhìn súc vật.
Cánh môi màu bạc chậm rãi giương lên.
"10 tỷ. Cầm lấy và cút!"
"Từ nay về sau, cô ấy và các người không còn quan hệ!"