Chương 12

Thư ký bày ra dáng vẻ chán chẳng muốn nói, trên mặt đã viết rõ câu "tôi đến lạy ông rồi". Tống Khương không quá để tâm đến sự bất lực của cấp dưới. Hắn nhìn đồng hồ, ước tính thời gian Hướng Mạn đến đây, sau đó liền vùi đầu vào công việc.

...

"Mạn Mạn, con không cần phải ngày ngày đội nắng đi mưa để đem cơm cho thằng nhóc kia đâu."

Lệ Tuyết đi theo từng bước chân của Hướng Mạn, không đành lòng lên tiếng. Từ sau khi biết cô là thần tượng bản thân hâm mộ bấy lâu nay, Tống phu nhân cưng cô như cưng con ruột, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Lệ Tuyết yêu quý Hướng Mạn, một phần bởi con chữ của cô chiếm được tình cảm của bà, một phần bởi tính cách mạnh mẽ của cô. Có thể kiên trì trải qua một tuổi thơ đau thương, đây đã là một kì tích rồi.

Hướng Mạn nở nụ cười, làm ra động tác gồng cơ, vui vẻ nói: "Cháu ở nhà cũng chán lắm. Với lại, làm nhiều thành thói quen rồi ạ."

Bà nghe xong mà chạnh lòng. Khổ cực như vậy mà cũng có thể biến thành thói quen, vẫn có thể lạc quan như vậy, đúng là cô gái tốt. Thằng nhóc nhà bà phải tu tám kiếp mới tìm được một cô gái như thế!

Lệ Tuyết vẫn tiếp tục nói: "Để bác bảo quản gia đi thay cháu."

"Dạ... thôi ạ. Cháu muốn tự đem nó đến."

Tống phu nhân thấy không thể lay chuyển quyết định của cô, thở dài một cái, chậm rãi đề nghị:

"Thế để bác đi cùng con. Dù sao lâu rồi bác cũng không nhìn thằng nhóc kia làm việc."

"Dạ vâng."

Đương nhiên, cái cớ lâu rồi không nhìn thấy hắn làm việc chỉ là lời nói suông, bởi vì Lệ Tuyết đã dành tất cả tinh lực vào Hướng Mạn, con dâu tương lai nhà họ Tống mất rồi.

...

Tống Khương ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt. Hắn tặc lưỡi một cái, lạnh nhạt lên tiếng.

"Bảo sao hôm nay Mạn đến muộn hơn bình thường hai mươi phút, thì ra là do mẹ."



"Quá khen. Mẹ cũng đâu thể để mày độc chiếm con dâu được."

Hắn hừ lạnh, đưa mắt nhìn cô gái nhỏ ngồi bên cạnh mẹ mình. Không biết có phải do đã biết lỗi hay không, từ đầu đến cuối, Hướng Mạn đều luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn.

Tống Khương hừm một tiếng, sau đó liền coi mẹ mình trở thành không khí, đi đến trước mặt Hướng Mạn, khom lưng bế thốc cô lên, ôm vào lòng. Hướng Mạn bị ôm bất ngờ, theo phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ hắn, nhìn hắn đầy kinh ngạc.

"Chú."

"Miệng xinh gọi sai rồi."

Hướng Mạn nhìn trái ngó phải, nuốt nước bọt, ấp a ấp úng: "C... Chồng..."

"Ngoan lắm."

Tống Khương hài lòng gật đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn như một phần thưởng nhỏ. Sau đó, hắn sải bước, đưa Hướng Mạn sang phòng bên cạnh, thành công loại bỏ "bóng đèn" cản đường.

Lệ Tuyết nhìn theo bóng lưng hắn, lắc đầu ngao ngán một cái. Trình độ dụ dỗ gái nhà lành của hắn, một trăm phần trăm là đuợc di truyền lại từ cha hắn.

Bà lấy điện thoại từ trong túi xách, lướt danh bạ tìm số điện thoại của chồng, sau đó liền gọi một cuộc. Qua vài hồi chuông, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy.

"Bà xã."

"Anh đang ở đâu vậy? Mau về nhà đi."

"Xảy ra chuyện gì? Thằng hỗn láo kia lại bắt nạt em à?"

"Đúng vậy." Lệ Tuyết quả quyết gật đầu: "Anh mau về đi. Con dâu em sắp bị nó cướp mất rồi!"

"..."

Cái đệt!

Con dâu?



Tống lão gia hoang mang. Cái quái gì vậy? Bản thân mới ra nước ngoài một tháng, con trai liền rước bạn gái về nhà rồi!

...

"Chú... thả, thả cháu xuống đi. Nãy giờ, chú đã đi gần mười vòng quanh phòng rồi."

Hướng Mạn mất kiên nhẫn giãy giụa. Người đàn ông nào đó vì muốn tận hưởng cảm giác được bồng bế cô gái nhỏ của mình nên đã không tiếc chút thời gian eo hẹp, làm ra thứ hành động vô nghĩa.

Tống Khương cúi đầu, nhìn bộ mặt nhăn nhó đầy bất mãn của Hướng Mạn, hắn khẽ cười một tiếng.

"Em học được cách phản kháng rồi à?"

"Không, không có."

"Em có."

Hắn híp mắt cười. Trước kia, cô gái của hắn, bất kể hắn làm ra hành động gì cũng sẽ một mực giữ im lặng, hoặc là đồng ý, hoặc là không cho ý kiến, một nước đi hay.

Thế nhưng, bây giờ Hướng Mạn đã biết cách chống đối hắn, tuy rằng sự kháng nghị này rất nhỏ bé. Nhưng chút ít thay đổi này lại khiến hắn vui sướиɠ không thôi.

Bởi vì, hắn đã ảnh hưởng đến cô rồi!

Đây là điều không thể phủ nhận!

Giấu đi sự vui sướиɠ trong lòng, Tống Khương đặt Hướng Mạn ngồi xuống ghế sofa, dùng ngón trỏ điểm nhẹ lên cánh môi đỏ mọng của cô.

"Mạn, không thích cái gì thì cứ việc cự tuyệt. Đây là điều không ai có thể cấm đoán em. Ngứa mắt người nào, nếu dùng lời nói không được, vậy thì dùng tiền khiến kẻ đó ngậm miệng." Hắn chậm rãi nói, thu từng biến hóa nhỏ nhoi của cô vào tầm mắt: "Thứ tôi có nhiều nhất chính là kinh tế. Cho nên, em cứ thoải mái phung phí đi."

"Chú... như thế quá tùy tiện, cũng quá ngông cuồng. Cháu sợ..."

"Không phải sợ. Tại địa bàn của tôi, tôi chính là luật. Bé cưng, tôi chống lưng cho em. Em phá hoại, tôi thay em dọn dẹp là được."