Chương 1-1

Ngày 12/01/2024

EDIT: Dandan

======

“ Đơn xin nhận nuôi của ngài đã được thông qua, viện phúc lợi đế quốc hoan nghênh ngài đến thăm. ”

Yến Thỉ click mở thông tri được gửi đến từ viện phúc lợi đế quốc, mặt trên ghi rõ thời gian cùng những việc cần chú ý khi đến thăm viện.

Hắn cẩn thận đọc hai lần, đôi mắt vàng kim tràn đầy nghiêm túc. Sau khi xác nhận tính chân thật của văn kiện thông tri, lập tức đứng dậy đi tìm thư quân của mình.

“ Văn Khanh, chúng ta có thể đi nhận nuôi trùng nhãi con rồi. ”

°°°

Yến Thỉ cùng Văn Khanh là một đôi phu phu bình thường thuộc đế quốc trùng tinh.

Bọn họ từng đi học ở cùng một trường quân đội, tại trường quân đội gặp nhau yêu nhau, Văn Khanh là trùng cái ưu tú nổi danh trong trường quân đội, mà Yến Thỉ chỉ là một trùng đực bình thường chỉ cần kiếm đủ học phân qua môn là được. Nhưng bọn họ vừa tốt nghiệp xong liền kết làm bạn lữ, khiến rất nhiều trùng nhận thức bọn họ mở rộng tầm mắt.

Văn Khanh truy đuổi mộng tưởng của mình, tiến vào quân đội trở thành quân thư, Yến Thỉ thì sau khi tốt nghiệp vào làm trong công ty được chuyên môn phân phối vì trùng đực. Giống muôn vàn gia đình trùng tộc bình thường khác, sinh hoạt của họ bình tĩnh lại hạnh phúc.

Chỉ là Yến Thỉ biết, trong lòng Văn Khanh vẫn luôn áy náy lại canh cánh một sự kiện, chính là việc y vẫn luôn không thể cùng Yến Thỉ sinh ra trùng nhãi con.

Tuy rằng Yến Thỉ cũng không hề để ý đến việc này, nhưng Văn Khanh luôn là cảm thấy có lỗi với hắn.

Trong năm thứ hai kể từ lúc họ kết hôn, Văn Khanh đã là một trong những quân thư chủ lực trực thuộc quân đoàn đệ tam của đế quốc. Trong một lần trùng tinh gặp phải thiên tai, Văn Khanh mang quân chịu trách nhiệm hộ tống dân chúng rời đi. Vì bảo hộ một vị trùng cái đang mang trứng, cánh trùng của y bị lưu thạch đυ.ng phải bị thương, từ giữa không trung rơi xuống đất. Dù thế, Văn Khanh vẫn cắn răng kéo theo thân thể đau đớn vì bị thương hộ tống trùng cái, thẳng đến xác nhận toàn bộ dân chúng đều đã bình an rời đi mới yên tâm trùng hóa hôn mê.

Chờ y mở mắt ra lần nữa đã nằm trong phòng y tế trắng tinh, nhìn đến Yến Thỉ vẫn luôn nắm chặt tay y, quân y đứng ở bên người hắn cúi chào đầy khâm phục, đầu tiên là cảm ơn y đã cứu lại rất nhiều dân chúng, sau đó trong giọng nói mang theo tiếc hận cùng đồng tình nói với y, y mất đi trùng trứng đã được hai tháng tuổi của mình, hơn nữa bởi vì thương thế quá nặng, về sau khả năng cũng không còn có thể sinh trứng nữa.

Điều này đối với Văn Khanh mà nói, như sét đánh giữa trời quang. Phản ứng đầu tiên của y là mờ mịt, sau đó giống như trùng nhãi con phạm phải sai lầm, nhỏ giọng xin lỗi Yến Thỉ.

Lúc ấy Yến Thỉ nắm chặt tay y, ôn nhu lại cường ngạnh mà nói với Văn Khanh: “ Em không có sai, em làm rất tốt. Không có trùng nhãi con chúng ta cũng có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc. ”

Yến Thỉ vĩnh viễn sẽ không quên cảm giác kinh hoảng thất thố khi nhận được điện thoại từ viện quân y thuộc tổng bộ quân đội, cũng sẽ không quên cảnh tượng Văn Khanh trùng hóa nằm trên giường bệnh, với đôi cánh trùng rách nát. Với hắn mà nói, chỉ cần Văn Khanh bình an là đủ rồi, mặt khác đều không sao cả.