Choang!
Đao kiếm giao kích toé ra đoá đoá hoa lửa, không gian chốc lát sáng bừng.
Một đạo đao ảnh chớp mắt xẹt qua, tại trên ngực Tuyết Linh vẽ nên một đường máu thật dài. Nàng ta thân thụ trọng kích, thân thể bị đánh bay về sau, đã không thể đứng dậy.
Đạo sĩ già thấy cảnh này nhẹ nhõm mà thở ra một hơi, trong lòng kinh dị vẫn chưa hết. Cả lão cùng Tuyết Linh đều là luyện khí hậu kỳ, tu vi tương đương, phe lão lại còn có bốn vị luyện khí trung kỳ cao thủ trợ trận, vốn tưởng phen này chém gϊếŧ nàng ta dễ như trở bàn tay nhưng không phải.
Lúc này nhìn lại, Tuyết Linh cuối cùng cũng ngã xuống không thể đứng dậy, chiến lực đã mất nhưng đạo sĩ già một phe cũng không khá khẩm hơn là bao. Chưa nói tới đủ loại bảo bối tiêu hao, chỉ riêng khắp thân thương thể cũng đủ làm bọn hắn nếm đủ đau khổ, thậm chí hai tên hắc y đã bị đánh tới hơi thở mỏng manh, trọng thương sắp chết!
Cảm nhận sau lưng vết thương truyền tới đau rát, đạo sĩ già trong lòng hoảng sợ không thôi. May mắn là năm đánh một, nếu để một mình lão đối đầu với nữ nhân trước mắt chỉ sợ vài chiêu liền không chống đỡ nổi.
" Ngươi quả thật rất lợi hại, chỉ là thì sao? Bây giờ cũng không phải là cá thịt mặc ta chặt chém!" Đạo sĩ già bước chân tới gần, trên mặt hiện lên vẻ cười nhạo. Đánh bại đối thủ càng mạnh mẽ, cảm giác thành tựu trong lòng lão càng to lớn.
Thấy đối phương im lặng không nói, dung nhan tuyệt thế nhuốm máu càng tỏ ra mỹ lệ yếu ớt, lão ta càng dương dương tự đắc: " Trước kia một mực không chú ý, không ngờ nữ nhân ngươi còn là một cái mỹ nhân! Mỹ nhân như này gϊếŧ đi thật là mang tội với nam nhân khắp thiên hạ! Hay là ta phế đi tu vi của ngươi, đem theo bên người làm thú tiêu khiển? Đúng vậy! Muốn còn có thể đem ngươi cho lũ đệ tử nếm thử, mỹ nữ như hoa như ngọc nếu có thể đặt ở dưới thân mà điên cuồng khi nhục thì khoái lạc biết bao. Kha... kha...!"
Tiếng cười dâʍ ɭσạи khó nghe vang vọng khắp hang động chật hẹp, chói tai không thể tả, bên trong cứ như chất chứa vô hạn tà ý bẩn thỉu.
Bỗng nhiên soát một tiếng! Tuyết Linh bỗng nhiên mãnh liệt ngửa đầu phun ra một đạo tối tăm tia sáng. Tia sáng mảnh như sợi tơ, cơ hồ khó có thể dùng mắt thường nhìn thấy nhưng nhanh tới mức chóng mặt, chớp mắt cái đã chuẩn xác ghim vào cánh tay đạo sĩ già, hoàn toàn không cho lão cơ hội phản ứng.
" Aaaaa....!" Đạo sĩ già một giây trước còn giương giương tự đắc bỗng nhiên thấy phía trước hơi loé lên tia sáng, tiếp đó mu bàn tay liền truyền đến cảm giác nhoi nhói thì kinh ngạc kêu một tiếng.
Trong lòng nghi hoặc, vừa cúi đầu nhìn xuống lão liền sợ tới vỡ mật. Lúc này hơn nửa cánh tay trái của lão đã biến thành màu tím đen, nhiều chỗ lở loét truyền ra mùi hôi khó ngửi, càng đáng sợ chính là màu tím đen phạm vi còn đang chậm rãi mở rộng. Mà ở mu bàn tay không biết từ lúc nào đã vững vàng cắm một chiếc kim châm mảnh như sợi lóc, lấp lánh nhè nhẹ.
Cánh tay bị chất độc ăn mòn tới như vậy nhưng càng đáng sợ chính là đạo sĩ già không cảm thấy một chút đau đớn, nếu không phải lão dùng mắt quan sát thì chết thế nào cũng không biết.
" Tiện nhân!" Đạo sĩ già hoảng sợ vô cùng, biểu cảm méo sệ. Thị giác cùng xúc giác đối lập làm lòng lão run rẩy, cắn răng, lão lấy tay phải làm đao hướng cánh tay trái chặt mạnh xuống.
Xoát! Ầm!
Bàn tay phải sắc bén như đao, chém sắt như bùn, lia qua một cái liền đem bàn tay trái lúc này đã lở léo không còn hình dạng chém lìa.
Nhìn cánh tay rơi bên chân đã mềm nhũn như bùn, cảm giác đau thấu tim can xộc thẳng vào não, đạo sĩ già khàn giọng hét thảm: " Tiện nhân! Tiện nhân! Ngươi phải chết đã định còn quay lại cắn ta một miếng, khốn khϊếp, khốn khϊếp. Ta nhất định sẽ thật lột gia ngươi, đem ngươi cho thiên hạ nam nhân giày vò, câu ra hồn phách dùng làm dầu đốt....."
Đến cuối cùng lời nói của lão dính lại với nhau, phát ra miệng chỉ là từng chuỗi gào thét đau đớn, máu tươi rỉ ra nhuộm đỏ cả khoé miệng.
Tuyết Linh bản năng đánh ra một chiêu bảo mệnh cuối cùng, trên người không chỗ nào không rỉ máu, ý thức đã lâm vào mơ hồ, lúc này nghe thấy đối phương lời nói chỉ có thể tuyệt vọng trong lòng. Tưởng tượng tương lai khủng khϊếp, nàng trong tim một mảnh lạnh toát, bản năng run sợ vô cùng.
Hoảng sợ một khi đã nảy mầm liền cấp tốc lớn lên, chẳng mấy chốc đã vượt tầm kiểm soát. Đầu óc bị thương tới mơ hồ không rõ trái phải, nàng theo bản năng cắn chặt đầu lưỡi, răng ngà siết chặt, không ngờ tại chỗ lại muốn tự vẫn!
Không ngờ nữ nhân này làm người lại cương liệt như vậy, tuổi đời còn trẻ đã không để sinh tử sống chết trong mắt.
Lộc cộc! Lộc cộc!
Chân dẫm lên đá phát ra từng chỗi âm thanh nhịp điệu như gõ trống.
Một bóng người từng chút đi ra từ bóng tối thăm thẳm, chính là Lý Phù một thân đẫm máu tươi.
" Cô nương chậm đã!" Lý Phù to giọng hét lớn, bên trong hang động chật hẹp tạo thành từng trận vang vọng chói tai.
Tuyết Linh tâm thần hỗn loạn, bỗng nhiên nghe được một tiếng sấm kinh người giữa trời quang, giật mình lấy lại tỉnh táo. Nhận thấy bản thân bây giờ tình cảnh, nàng bỗng nhiên toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Đạo sĩ già sau khi dùng đủ loại đan được mới có thể miễn cưỡng cầm máu, nghe thấy tiếng nói thì chầm chậm ngửa đầu nhìn lên nhìn.
Phía trước nhiều thêm một người, hắn ăn mặc tầm thường, khuôn mặt tầm thường, thân hình thấp bé, biểu cảm đạm mạc, nhìn qua như ngọn cỏ dại ven đường. Chỉ là hai mắt thâm sâu như hồ thu của hắn làm người khác không dám xem thường.
Thấy rõ chân dung kẻ vừa lên tiếng, đạo sĩ già càng điên cuồng giận giữ, lão gầm lên như quỷ thét: " Sắp chết tới nơi rồi còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân! Để ta toại nguyện cho các ngươi trở thành một đôi uyên ương tuyệt mệnh."
Dứt lời, đạo sĩ già nội tâm hung ác, cổ động pháp lực muốn động thủ, phía sau hắn hắc y nhân cũng không còn do dự, hung ác cười gằn.
Lý Phù nhìn hết vào mắt nhưng trong lòng cảm xúc không có bao nhiêu thay đổi, hắn vẫn đang đắm chìm trong ngộ đạo cảnh giới.
Cảm giác như thường ngày bản thân đều bị một tấm vải đen che kín hai mắt, đối với đồ vật trước mắt vẫn luôn chỉ có thể dựa vào cảm giác từng chút thăm dò. Rồi bỗng nhiên vải đen được tháo ra, thiên địa tươi đẹp bỗng nhìn rõ từng hạt bụi, cảm giác của Lý Phù lúc lâm vào ngộ đạo trạng thái chính là như vậy.
Cảm giác này quá mức thần kỳ, cơ bản không thể diễn tả bằng lời mà chỉ có thật sự trải qua mới có thể hiểu được. Bây giờ dù ngộ đạo trạng thái đã chấm dứt nhưng Lý Phù trong lòng vẫn có mãnh liệt xúc động, thần thức cùng ngũ giác cực độ nhạy cả, đây chính là dư âm của ngộ đạo trạng thái, sẽ không kéo dài quá lâu.
Hắn lúc này hai mắt sáng tỏ, đối với đạo sĩ già từng chút dị động đều nhìn rõ ràng. Hắn có thể cảm nhận được đối phương điên cuồng điều động pháp lực, hiển nhiên đang chuẩn bị chiêu thực cực mạnh.
Lý Phù trong lòng không chút gợn sóng, lặng lẽ lấy ra một tấm hoả cầu phù cầm chắc trong tay, ngưng thần chờ đợi.
" Chết đi!" Đạo sĩ già điên cuồng hét lớn, ngón trỏ chỉ một chỉ. Xoát một tiếng, linh khí hoá thành một dòng nước xanh mỏng tanh, nhanh chóng phóng tới Lý Phù.
Nghe tiếng cắt gió vang lên chói tai, dòng nước nhìn như mỏng manh này rõ ràng sắc bén đến vô cùng.
Đạo sĩ già đánh ra một chiêu thì da mặt hơi trắng, toàn thân suy yếu hẳn đi. Một chiêu chỉ tay thành nước này gọi là Phá Sơn Chỉ, uy lực cực mạnh, tốc độ nhanh chóng, dùng để đánh lén có thể mang tới hiệu quả không ngờ. Lão từng dùng chiêu này trọng thương một vị luyện khí hậu kỳ tu sĩ, luyện ký trung kỳ đừng hòng trốn thoát được!
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc