Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

6.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Phùng Hy không muốn đấu tranh vì tình yêu giành cho Mạnh Thời là vì cô ấy thực tế, là vì cô ấy không đủ yêu Mạnh Thời ư? Nhưng đó chỉ là một phần. Phần lớn nhất chính là mối tình thời thiếu nữ ngây th …
Xem Thêm

Nhìn thì có vẻ là một đề nghị hay, nhưng Phụ Minh Ývẫn cảm thấy có điều gì hơi lạ, vì thế trong cuộc họp anh mới chú ý đến cái tênDương Thành Thượng. Theo sự quan sát của anh, trong cuộc họp ngày hôm nay, chỉriêng thần sắc của Dương Thành Thượng là có phần khác với mọi người.

“Phùng Hy, tại sao phó tổng giám đốc Vương lại đặtphòng đấu thầu trực thuộc bộ phận cơ khí?”. Phụ Minh Ý hỏi thẳng vào vấn đề.Anh tin rằng chắc chắn Phùng Hy sẽ không quên những tình nghĩa giữa hai ngườinên mới hỏi cô như vậy.

Phụ Minh Ý là tổng giám đốc nên đương nhiên muốn nắmbắt tình hình của công ty. Nếu bộ phận cơ khí của Dương Thành Thượng theo anh,cục diện một tay che cả bầu trời của phó tổng giám đốc Vương sẽ bị phá vỡ.

Phó tổng giám đốc Vương đã làm việc ở công ty hai mươinăm, Phụ Minh Ý lại vừa chân ướt chân ráo đến.

Phùng Hy nghĩ với vẻ bi ai, nếu phó tổng giám đốcVương muốn đì cô thì dễ dàng như di chết một con kiến. Phụ Minh Ý có đấu đượcvới ông ta hay không? Sau tám năm Phụ Minh Ý còn bảo vệ cô nữa không? Liệu PhụMinh Ý có vì cô mà giở mặt với phó tổng giám đốc Vương hay không? Thôi cứ đợianh làm quen với công ty đã rồi tính sau. Giờ cô đang ở trong hoàn cảnh thân côthế cô, ở thành phố này không có người thân nào cả, cha mẹ ở thành phố kháccách đây một trăm năm mươi ki-lo-mét, thậm chí cô còn chưa tìm được chỗ ở. Côtuyệt đối không thể để mất công việc này.

Phùng Hy lựa chọn biện pháp chiết trung(1). Cô vừa suynghĩ câu từ vừa trả lời: “Hiện nay nghiệp vụ vẫn chưa được triển khai, mặc dùtổng công ty mỗi năm chia cho hai triệu rưỡi lợi nhuận, nhưng vẫn còn năm trămnghìn phải hoàn thành. Phòng đấu thầu đặt dưới bộ phận cơ khí là để cho giámđốc Dương giúp đỡ nhận làm một số nghiệp vụ. Tương lai nếu tổng công ty khôngdùng người của chúng ta nữa, không có khoản lợi nhuận này, cũng không sợ khônghoàn thành được nhiệm vụ. Đối với các cán bộ trẻ, phó tổng giám đốc Vương vẫnrất khoan dung”.

Phụ Minh Ý đã hiểu ý, đây rõ ràng là sai Phùng Hy đi cướpnguồn khách hàng của Dương Thành Thượng. Rõ ràng là cùng một bộ phận, nhưng aicũng biết nghiệp vụ và lợi nhuận đều được tính riêng. Kể cả tập thể bộ phận cơkhí hoàn thành lợi nhuận của cả năm, tài khoản của Dương Thành Thượng và PhùngHy vẫn được phân chia rõ ràng.

“Tổng giám đốc còn việc gì nữa không ạ? Nếu không thìem xin phép”. Phùng Hy không nhìn lên mặt Phụ Minh Ý. Cô sợ lại phải nhìn thấyánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên của anh. Cô tự nói thầm với mình, vì lòng sĩ diện, côphải giảm béo thành công.

“Hy Hy, hôm nào anh muốn mời em ăn cơm”. Phụ Minh Ýbất ngờ nói nhỏ.

Phùng Hy run run, không thể từ chối, cho dù là xéttrên góc độ tình cảm ngày xưa hay với tư cách tổng giám đốc hiện nay của anh,cô đều không được phép từ chối. Cô cũng nén giọng nói: “Chỉ cần anh đừng hỏi emtại sao lại béo như thế này là được!”.

Phùng Hy quay đầu đi ra. Ánh mắt Phụ Minh Ý dừng lại ởtrên cặp mông núng nính của Phùng Hy và lại than thầm trong lòng. Anh suýt bậtcười khi nghe thấy câu cuối cùng của cô. Cô cũng sợ anh hỏi? Nhìn vẻ trấn tĩnhcủa cô, anh tưởng cô không quan tâm đến chuyện này. Cuối cùng Phụ Minh Ý đã tìmđược sự cân bằng, ít nhiều là cô vẫn còn để ý đến anh. Nếu cô không để tâm mộtchút nào đến anh, anh cũng sẽ thấy hụt hẫng.

Phụ Minh Ý rút ví ra, bên trong có ảnh Phùng Hy đứngbên bờ biển - Cô mặc bộ bikini, giống như một con cá nhỏ. Phụ Minh Ý vừa nhìnvừa bật cười rung cả vai.

Có ba người được phân công về bộ phận của Phùng Hy,hai nam một nữ, đều là sinh viên vừa mới tốt nghiệp năm nay. Phùng Hy gặp mặthọ, nhìn bao quát phòng làm việc, xách túi lên dặn: “Buổi chiều chị đi gặpkhách hàng, có việc gì thì gọi điện cho chị nhé”.

Phùng Hy lững thững ra khỏi phòng làm việc, nụ cườirạng rỡ trên gương mặt. Mẹ kiếp làm quan thích thật! Mẹ kiếp làm giám đốc thíchthật! Nghĩ đến cảnh ba sinh viên ngồi nghiêm túc trong phòng làm việc đọc cáctài liệu đấu thầu, mời thầu mà Phùng Hy ném cho họ, còn mình thì tìm một lý dođể rời phòng làm việc, Phùng Hy cảm thấy mặt trời bên ngoài là cuộc đời sau nàycủa cô, rực rỡ chói sáng!

Ở lâu nhà Chi Hoa cũng bất tiện. Mặc dù cô cũng quenchồng Chi Hoa, nhưng dù sao thì cũng không phải là Chi Hoa. Cô muốn nhanh chóngđược ổn định trở lại. Dựa theo địa chỉ mà Chi Hoa cho, Phùng Hy gọi taxi đi vềphía tây thành phố. Công ty nằm ở trung tâm thành phố, trước đây cô và Điền ĐạiVĩ ở phía đông thành phố. Hiện giờ ngay cả hướng ở cô cũng muốn ở ngược vớihướng của nhà Điền Đại Vĩ.

Đến hai công ty môi giới, cuối cùng cô đã tìm được mộtcăn hộ có thang máy ở khu chung cư cao cấp tại phía tây thành phố. Hơn năm mươimét vuông, có sẵn đồ gia dụng, tiền thuê mỗi tháng hai nghìn hai trăm nhân dântệ. Hơi đắt một chút, nhưng khu chung cư cao cấp có bể bơi nước nóng, có phòngtập thể dục thẩm mỹ, bây giờ là tiêu tiền của mình để mình được hưởng thụ,Phùng Hy không muốn bạc đãi mình thêm một ngày nào nữa.

Thời gian làm việc và tan sở chỉ áp dụng cho nhữngnhân viên cấp dưới, những người có chức vụ như cô, ngoài việc tham gia cuộc họpvào thứ hai hằng tuần, cô có thể dùng một câu “đi gặp khách hàng” để rời phònglàm việc và đi ra ngoài.

Đương nhiên, hiện giờ vẫn chưa được, cô mới được bổnhiệm, vẫn nên nghiêm túc một chút là hơn.

Một tuần sau, đúng tám giờ ba mươi sáng Phùng Hy cómặt ở công ty, ăn cơm trưa xong lại xách túi đi gặp khách hàng, ba nhân viêndưới quyền vẫn nghiêm túc ngồi học các mẫu đơn mời thầu đấu thầu, thuật ngữchuyên ngành và các thao tác trên máy tính.

Đống quần áo ở nhà trước đây, lúc đầu cô không địnhlấy, nghĩ lại lại thấy để ở nhà Điền Đại Vĩ cũng bằng thừa, Phùng Hy không dámđi một mình, cuối tuần liền hẹn vợ chồng Chi Hoa lái xe đi lấy.

Điền Đại Vĩ không động vào đồ đạc của cô. Anh ta dựavào cửa nhà tán gẫu với chồng Chi Hoa, nhìn Phùng Hy và Chi Hoa thu dọn.

Chi Hoa giữ miệng túi, Phùng Hy nhét tất cả quần áocủa cô vào trong, cô không hề có ý định thu dọn gọn gàng. Động tác nhanh gọn,nhìn như muốn chạy trốn để thoát thân, khiến trong lòng Điền Đại Vĩ có một cảmgiác khó tả.

Có phải cô rất mong thu xếp cho xong rồi đi ngaykhông? Điền Đại Vĩ bước vào phòng làm việc hỏi: “Có cần tôi giúp cô thu dọnkhông?”

“Không cần!”, Phùng Hy từ chối ngay lập tức, ngần ngừmột lát cô lại nói, “Có ít đồ vặt tôi không lấy nữa. Còn ít ảnh tôi cũng khôngcần. Nếu anh không muốn lấy thì phiền anh vứt đi hộ”.

Những đồ vặt mà Phùng Hy nói là các loại đồ chơi mà cômua. Cô thích mua những đồ chơi be bé, đồ sứ, đồ lưu niệm.

Cô chỉ thu dọn quần áo và các loại sách vở của mình,không mang theo đồ gì mà cô và Điền Đại Vĩ cùng mua. Cho dù như vậy, cũng thuđược năm túi.

Chi Hoa đẩy nhẹ Phùng Hy, hai người cùng khiêng mộttúi rồi đi ra ngoài. Chồng Chi Hoa cười hiền lành, cũng xách một túi đi ra.Phùng Hy đưa đồ vào thang máy, đang định quay vào xách, Chi Hoa bèn ngăn côlại, “Mày giữ thang máy, đừng đi nữa”.

Nghĩ đến vết thâm tím trên người Phùng Hy tối hôm đó,Chi Hoa chỉ muốn tẩn cho Điền Đại Vĩ một trận.

Phùng Hy lấy túi đồ chặn cửa thang máy, vợ chồng ChiHoa cùng Điền Đại Vĩ xách đồ đi ra. Điền Đại Vĩ giúp một tay, Phùng Hy khôngnói gì.

Lúc thang máy chuẩn bị đóng, Điền Đại Vĩ hạ thấp giọngnói: “Hy Hy, xin lỗi”.

Cửa từ từ đóng lại, Phùng Hy hất cằm lên, cười, “Xinlỗi làm cái đếch gì, bà được giải phóng rồi!”

Chi Hoa cười ha ha, chồng Chi Hoa thở dài, nói: “Thựcra Điền Đại Vĩ cũng không phải là người xấu”

Chi Hoa và Phùng Hy đưa mắt nhìn nhau, Phùng Hy lặnglẽ quay người, nghe thấy tiếng chồng Chi Hoa kêu oai oái, xin lỗi liên hồi,tiếp đó thì không còn tiếng gì nữa. Cô thầm nghĩ, sự thân mật này tuyệt biếtbao!

Phụ Minh Ý chịu được một tuần, hàng ngày nhìn thấyPhùng Hy mặc các bộ quần áo tối màu ngồi trong phòng làm việc, ăn cơm trưa xonglại rời phòng làm việc. Một tuần nay cô coi như anh không hề tồn tại.

Tuần này anh cũng bận, bận ăn cơm với người của các bộphận, bận đối phó với các khách hàng. Anh đã nắm được sơ bộ tình hình trongcông ty, nhưng anh không làm gì cả. Vẫn còn quá sớm, thời cơ chưa đến.

Thêm Bình Luận