Cô tìm một nhà nghỉ gần nhất, đăng ký nhận phòng, vứthành lý xuống, cô vào ngay nhà tắm để tắm gội. Nước nóng xả lên người cô, côchùng chân, quỳ xuống bồn tắm. Cô kỳ cọ hết lần này đến lần khác, mãi cho đếnkhi cảm thấy tức ngực, không nhấc tay lên được nữa.
Làm xong tất cả mọi việc, Phùng Hy lảo đảo leo lêngiường, cô quấn chặt mình trong chăn, bắp đùi do dùng lực quá mạnh nên co quắpkhông sao duỗi ra được. Cô hít hơi, người rung lên. Bất giác Phùng Hy hét lên:“A! Mẹ kiếp ta phải giảm béo thôi!”
Trong lúc còn đang mơ màng, Phùng Hy nghe thấy tiếngchuông điện thoại di động. Cô để mặc kệ, tiếp tục ngủ.
Đợi cho đến khi tỉnh giấc hẳn và mở mắt ra, cô vẫn hơisững người, sau đó mới sực nhớ ra đây là nhà nghỉ. Cảnh tượng tối hôm qua lướtnhanh trong đầu cô. Phùng Hy nhấc chăn ra, kể cả khi nằm thẳng, cô cũng vẫn cóthể nhìn thấy ngực và rốn cao bằng nhau. Cô đưa tay vỗ lên bụng, cảm nhận đượclớp mỡ dày. Cô lại lấy tay véo lớp thịt trên eo, vừa nghiến răng vừa nghĩ, nhấtđịnh phải thay đổi, nhất định phải làm lại từ đầu!
Nếu được chia tay với Điền Đại Vĩ trong hòa bình, cókhi cô còn nhớ tới những kỷ niệm trong hai năm yêu nhau và thời gian đầu mớicưới, có khi những niềm vui này còn được nhân lên, thỉnh thoảng còn khiến côthở dài trong những ngày tháng sắp tới. Tuy nhiên, Điền Đại Vĩ như cầm một condao sắt, cắt đứt mọi ký ức đẹp vẫn còn giữ trong tâm trí Phùng Hy.
Tố cáo anh ta cưỡиɠ ɧϊếp? Hai người gặp nhau trướctòa, sau đó lại phải nhớ lại những gì đã xảy ra trong đêm hôm đó, đó là một sựtàn nhẫn đối với chính mình. Cô thực sự không muốn nhớ lại những chi tiết, quátrình đã diễn ra để công an lấy lời khai, từ đó trở thành vết hằn in sâu trongký ức.
Coi như vừa nằm mơ, sau khi tỉnh dậy mọi cảnh tượngđều không còn nhớ nữa, nếu cứ thuật lại hết lần này đến lần khác với người khácthì lại nhớ lâu.
Phùng Hy ngồi trên giường và đưa ra quyết định, cô sẽkhông kiện Điền Đại Vĩ tội cưỡиɠ ɧϊếp.
Sau khi đã quyết định, cô lôi từ trong va ly ra bộquần áo sạch, tắm một lần nữa rồi ăn mặc, chải chuốt chỉnh tề. Người vẫn cảmthấy đau ê ẩm, nhưng cô đã lấy lại được tinh thần.
Lúc này điện thoại trong túi xách lại đổ chuông, PhùngHy nhấc điện thoại. Trong điện thoại là tiếng phó tổng giám đốc Vương, Phùng Hylập tức đề cao cảnh giác.
Công ty CWE được thành lập từ thời kỳ đầu của cải cáchmở cửa thập kỷ 1980, cả nước có năm công ty con với vài nghìn nhân viên, doanhnghiệp cấp hai thì nhiều không sao kể hết. Tổng công ty ở Bắc Kinh có đông nhânviên nhất, gần một nghìn người. Phùng Hy chỉ là một trong số mấy chục giám đốcdự án của bộ phận đấu thầu, trong thời gian hai năm sau khi được điều lên tổngcông ty, thực ra thời gian cô ở Bắc Kinh không dài, gần như đi công tác khắpcác vùng trên cả nước. Một năm tính ra, sau khi vừa làm xong công tác đấu thầucho một dự án, lại như ngựa vía đến địa phương khác. Cô và rất nhiều giám đốcdự án khác cũng chẳng mấy khi gặp mặt, đừng nói đến các lãnh đạo cấp trên. Côchỉ nghe nói đến mấy vị đó mà thôi, cơ hội gặp mặt rất ít.
Mấy năm trở lại đây nghiệp vụ của tổng công ty rấtphát triển, số người không đủ thì điều động từ năm công ty con, mỗi năm lạichia lợi nhuận cho công ty con. Một năm Phùng Hy bị điều động lên tổng công ty,không tiêu mất một đồng nào của công ty con, lợi nhuận lại kiếm được hơn haitriệu nhân dân tệ. Mọi người đều có lợi, công ty con cũng vui vẻ cho mượnngười.
Tuy nhiên lúc này phó tổng giám đốc Vương lại gọi điệnthoại cho Phùng Hy, hứa sẽ giao chức phó giám đốc bộ phận cơ khí cho cô. Điềunày đồng nghĩa với việc cô được hưởng lợi từ tổng công ty, từ một nghiệp vụviên thông thường được nâng lên chức phó giám đốc.
Hai năm nay Phùng Hy cũng thấy mệt rồi, làm dự án ởngoài đâu có dễ dàng gì, đương nhiên cô cũng thấy hấp dẫn. Quay về, một là cóthể hoàn toàn cắt đứt với Điền Đại Vĩ, tốt hay xấu thì cũng thế; hai là, cô rấthiểu một điều, chỉ cần được thăng chức ở công ty con, chưa nói đến công việcnhẹ nhàng hơn, số tiền kiếm được cũng không ít hơn khi còn ở tổng công ty.
Nhưng giờ thì cô đã hoàn toàn hiểu ý phó tổng giám đốcVương. Giám đốc bộ phận cơ khí Dương Thành Thượng là người thầy đưa cô vàongành này, vào công tác cùng năm với phó tổng giám đốc Vương, nhưng lại nắmchức vụ thấp hơn, chưa bao giờ tâm phục khẩu phục cả. Sau khi lên nhậm chức,phó tổng giám đốc Vương đã nắm quyền kiểm soát bộ phận vật liệu - một trong haibộ phận có lợi nhuận lớn nhất ở công ty, trong khi bộ phận cơ khí lại khôngđược nhúng tay. Tự nhiên Phụ Minh Ý lò dò từ trên trời rơi xuống, làm sao ôngta không sốt ruột cơ chứ. Đề bạt mình làm phó giám đốc, bề ngoài là hứa đem lạicái lợi cho mình, để cô đào chân tường của Dương Thành Thượng, mang những mốiquan hệ cũ của bộ phận cơ khí về đây để khống chế Dương Thành Thượng.
Hai bộ phận quan trọng rơi vào tay phó tổng giám đốcVương, đồng nghĩa với việc ông ta sẽ trực tiếp khống chế Phụ Minh Ý.
Hầu hết những người làm ngành này đều có một quy địnhbất thành văn - cái khác thì dễ, nhưng các mối quan hệ ngoài bản thân ra, khônggiới thiệu cho bất kỳ ai. Phùng Hy sau khi tốt nghiệp đại học về công ty con,đi theo Dương Thành Thượng năm năm, dù anh là người đưa cô vào nghề này, nhưnganh cũng không cho cô tiếp xúc với các mối quan hệ của anh. Các việc cụ thể doPhùng Hy làm, còn Dương Thành Thượng tự mình nắm kín các mối quan hệ.
Phùng Hy chỉ biết đến cuối năm, Dương Thành Thượngđàng hoàng được lĩnh khoản tiền hai trăm nghìn, ba trăm nghìn nhân dân tệ trởlên từ phòng tài vụ. Cô biết số tiền đưa cho những người đó cũng chỉ mấy chụcnghìn mà thôi, còn lại, Dương Thành Thượng cho vào phong bì thật hay đút túimình cô đều không được biết. Chỉ tiêu lợi nhuận mà công ty con được giao mỗinăm, hoàn thành chỉ tiêu thì phải có chi tiêu, chỉ cần không vượt quá mức quyđịnh, đồng thời lại tìm được hóa đơn để thanh toán, còn lại tất cả đều khôngquản.
Muốn quản cũng không được, làm ngành này không chi phícho khách hàng sẽ không thể làm được. Và việc chi phí này không thể đưa ra cụthể để nói cho rõ ràng. Chả lẽ lại gọi điện thoại hỏi khách hàng, anh đã nhậncủa chúng tôi bao nhiêu tiền à?
Phùng Hy đã biết rõ ý đồ của phó tổng giám đốc Vương, giọngcô cũng trở nên khách sáo hơn. Dương Thành Thượng lăn lộn trong ngành cơ khí bamươi năm, các khách hàng đó đã trở thành bạn cũ. Muốn giành lại, đừng nói làcô, kể cả chính bản thân phó tổng giám đốc Vương cũng không đủ tài đó. Xem rachức phó giám đốc này không làm nổi rồi.
“Ha ha, Phùng Hy, công ty chúng ta hiện giờ cũng địnhmở nghiệp vụ đấu thầu, tổng công ty không đủ người, chúng ta sẽ điều động ngườikhác đi. Cô có kinh nghiệm, quay về làm giám đốc phòng đấu thầu. Người đượcđiều động, lợi nhuận mà tổng công ty chia cho đều tính cho bộ phận này. Phòngđấu thầu nằm dưới bộ phận cơ khí, tương đương với cấp bậc phó giám đốc. Tôi bảocô quay về là vì điều này”. Giọng phó tổng giám đốc Vương tỏ ra rất hào phóng.
Ở công ty ông được mọi người quý mến, bởi vì ông biếtcách cho, mình được ăn thịt không để anh em phải uống nước suông. Năm xưa DươngThành Thượng thua ở chỗ không được mọi người quý mến.
Phùng Hy đi theo Dương Thành Thượng năm năm, cuối nămtiền thưởng cao nhất chỉ được lĩnh tám mươi nghìn. Giám đốc Trần bộ phận vậtliệu đi theo phó tổng giám đốc Vương, nghe nói có năm được chia ba trăm nghìn.
Phùng Hy nghe xong liền lên tiếng khen phó tổng giámđốc Vương sống thoáng, thảo nào ông lên làm phó tổng giám đốc, tất cả mọi ngườiở bộ phận vật liệu đều trên dưới một lòng theo ông. Một năm tổng công ty chiahai triệu rưỡi cho công ty con, mình chỉ làm một vài việc đơn giản nào đó là đãcoi như hoàn thành nhiệm vụ, chẳng khác gì ngồi không lấy tiền, đúng là miếngbánh ngon từ trên trời rơi xuống! Cô tính nhanh trong đầu, cứ lên làm phó giámđốc đã rồi tính sau, còn về mục đích phó tổng giám đốc Vương muốn khống chếDương Thành Thượng thì đó là chuyện của tương lai. Nếu bây giờ cô không nhậnlời, trừ phi tổng công ty điều động cô lên đó thật, nếu không cô sẽ nếm đủ mùiở công ty con. Từ xưa đến nay phó tổng giám đốc Vương rất rõ ràng, với anh emthì rất hào phóng, nhưng nếu có thù thì ắt sẽ báo.
“Phó tổng giám đốc Vương, thế thì em phải cảm ơn sếpvì sếp đã đề bạt em. Nếu các sếp trong công ty đã quyết định thì em không có ýkiến gì nữa”. Nói xong, Phùng Hy yên lặng đợi phó tổng giám đốc Vương trả lời.