Cô không thể không thừa nhận những lời Điền Đại Vĩ nóituy không hay nhưng đúng với thực tại, chính vì lẽ đó mà từ đó trở đi cô khôngcòn kêu mệt khi phải đi đối ngoại ở bên ngoài nữa.
Tuy nhiên lòng cô vẫn cảm thấy buồn. Cô vẫn sẽ đi kiếmtiền, nhưng chỉ mong Điền Đại Vĩ nói được một câu: Nếu mệt quá thì tiền kiếm ítđi một chút, chúng mình sống giản tiện đi một chút cũng được em ạ.
Nhưng cô không được nghe những lời như thế.
Hôm nay Điền Đại Vĩ đã rất nể mặt cô, gắp thức ăn chocô, đỡ rượu thay cho cô, chuyện trò vui vẻ với đồng nghiệp của cô. Đột nhiênPhùng Hy đã hiểu ra, tại sao cô và Điền Đại Vĩ không thể sống với nhau. Đó làdo sự gần gũi dịu dàng mà cô cần, không phải Điền Đại Vĩ không biết cách, màchỉ là do anh ta không muốn đem lại cho cô, không muốn để cô được toại nguyện.
Điều này còn khiến cô buồn hơn là Điền Đại Vĩ khôngbiết cách thể hiện sự quan tâm.
Phùng Hy nhớ tới câu nói đó của Điền Đại Vĩ, từ xưađến nay anh ta không hề có mong muốn được bảo vệ cô! Phùng Hy cảm thấy tronglòng lạnh giá, nụ cười vẫn đọng trên môi, nhưng cô ngẩng đầu lên nhìn Đại Vĩmột cái.
Điền Đại Vĩ vỗ nhẹ vào vai Phùng Hy, khẽ âu yếm vuốttóc cô! Bàn tay anh ta lướt qua tai cô, Phùng Hy cảm thấy toát mồ hôi. Cử chỉâu yếm này, cô đã không quen từ lâu rồi.
Phùng Hy thầm nghĩ một cách căm phẫn, tại Điền Đại Vĩđóng kịch quá giỏi hay tại số cô quá khổ? Đúng ngày hôm nay lại gặp Phụ Minh Ýở chốn này. Dù có đánh chết cô cũng không dám để lộ ra sự thật, đành phải dùngbản lĩnh được rèn luyện hàng ngày để đối phó cho qua chuyện.
Tửu lượng của Điền Đại Vĩ cũng rất tốt, mời rượu từngngười một, còn lấy bộ phim Xích Bích vừa xem để gây trò cười.
Cô nghe thấy Điền Đại Vĩ nói: “Ngay từ lúc đầu Hy Hyđã túm lấy tay tôi nói, chắc chắn Ngô Vũ Thâm sẽ thả bồ câu, chắc chắn sẽ thả.Kết quả lại thấy con chim tương tư mỏ đỏ bay ra, mặt Hy Hy trông rất đau khổ,nói, thôi rồi, thôi rồi, Ngô Vũ Thâm đã thay chim rồi”.
Nghe thấy hai chữ “thay chim”, mọi người đều bật cườirũ rượi.
Phùng Hy cũng cười theo. Cô không thể hiểu tại saoĐiền Đại Vĩ lại gọi thân mật đến vậy, nói dối mà cũng thân mật đến khó tin. Côvà Điền Đại Vĩ gọi thẳng tên nhau từ hai ba năm về trước, lâu lắm rồi không cósự thân mật như thế này.
Phụ Minh Ý cũng cười, ánh mắt bất giác liếc sang PhùngHy. Tám năm không gặp, dùng cụm từ châu tròn ngọc nhuận để miêu tả cô thực ralà để lấy lòng cô - gương mặt trái xoan trước đây đã biến thành bộ mặt trònxoe, lúc nói chuyện với mọi người nhìn nghiêng thấy để lộ ra hai cằm; các nétchìm trong đám mỡ, mất đi vẻ xinh xắn của ngày nào, gần như không còn thấy nétthanh tú nữa; vòng eo khiến người ta tưởng rằng cô đang có bầu bốn năm tháng.Chỉ có đôi tay đó, nhìn thấy vẫn mềm mại thon thả.
Trong ký ức Phụ Minh Ý, Phùng Hy nhẹ nhàng, thanhthoát như một chú chim non, gương mặt nhỏ nhắn, thân hình nhỏ nhắn, đôi tay nhỏnhắn, ôm trong lòng chỉ cần ấn mạnh một cái đã sợ làm cô đau, khiến người khácchỉ muốn được chiều chuộng cô, che chở cô.
Trước đây Phùng Hy rất coi trọng việc ăn mặc, trangđiểm, hoàn cảnh nào mặc quần áo nào, cô không bao giờ coi nhẹ. Hiện giờ khôngnhững cô mập hơn, cô mặc chiếc quần bò để lộ ra đôi chân, chiếc bụng và cặpmông tròn, bên trên là một chiếc áo T-shirt bó sát người. Lúc cô ngồi xuống,Phụ Minh Ý như muốn nín thở, đám thịt thừa giữa eo của cô hằn lên hai vòng đẫyđà.
Tại sao cô lại ra nông nỗi này? Phụ Minh Ý hít một hơithật sâu, không thể nuốt nổi những món ăn ngon đang bày trên bàn.
Thế nhưng chồng cô ấy lại rất xuất sắc! Phụ Minh Ýnhìn thấy Điền Đại Vĩ vừa nói cười vừa chúc rượu, tính tình sôi nổi, anh cũngkhông quên gắp thức ăn cho Phùng Hy, ánh mắt nhìn cô dịu dàng, nâng niu. Anhnghĩ, Phùng Hy, chắc là cô ấy rất hạnh phúc.
Bữa ăn đã kết thúc trong bầu không khí vui vẻ. ĐiềnĐại Vĩ dắt tay Phùng Hy chào tạm biệt mọi người trong công ty, cười nói: “Chúngtôi đi dạo một lát. Tạm biệt các anh nhé”.
Phụ Minh Ý đứng ở cổng nhà hàng đợi lái xe đưa xe đến,hình ảnh Phùng Hy và Điền Đại Vĩ tay trong tay, mỉm cười rời nhà hàng vẫn hiệnlên trước mắt anh. Anh thầm nghĩ, cho dù cô đã mập lên và không còn xinh đẹpnữa, nhưng chắc chắn cô rất hạnh phúc.
Bàn tay của Điền Đại Vĩ vẫn chưa buông ra. Băng quagóc đường, anh ta mới lạnh mặt buông tay Phùng Hy ra, bắt xe taxi về nhà.
Trong xe hai người không nói gì, Phùng Hy nghiêng mặtnhìn ra ngoài cửa xe, đèn đường kết thành một dải ánh sáng rộng, mỗi khi có dảisáng lướt qua, cô đều có thể nhìn thấy ánh mắt đầy ngạc nhiên của Phụ Minh Ý,đâm nhói trái tim cô.
Xuống xe taxi, Điền Đại Vĩ lại túm chặt tay Phùng Hy.Cô hơi sững người, định hất ra, Điền Đại Vĩ cúi đầu cười nói: “Lần cuối cùngnhé, được không?”. Gương mặt Điền Đại Vĩ ánh lên dưới ánh đèn, không ngờ đôimắt đẹp đó lại toát lên một vẻ buồn bã, khóe miệng mỉm cười mỉa mai.
Câu nói đã nhắc nhở Phùng Hy, hôm nay họ đã ly hônrồi.
Cô cúi đầu dưới ánh mắt chăm chú của Điền Đại Vĩ,trong lòng không biết có cảm giác gì. Đã bao nhiêu lần, cô mong được Điền ĐạiVĩ chiều chuộng cô, dắt tay cô, hai người thân mật gần gũi, và điều này chỉ xảyra sau khi đã ly hôn, Phùng Hy than thầm trong lòng. Từ nay trở đi, cô chỉ còncó một mình.
Nhưng ít nhất, hôm nay vẫn có một người đàn ông dắttay cô trở về nhà.
Lặng lẽ lên lầu, Phùng Hy cúi đầu thay dép nói: “ĐạiVĩ, ngày mai em sẽ đi tìm nhà, đồ đạc tạm thời để trong nhà, ngày mai nếu nhưkhông tìm được căn nào phù hợp, em sẽ ra khách sạn ở. Em sẽ cố gắng chuyển đisớm… nhé!”.
Điền Đại Vĩ bất ngờ bế cô vào phòng ngủ. Phùng Hyluống cuống ôm cổ anh ta. Ngước mắt nhìn lên, dưới ánh đèn, nụ cười trên khóemiệng và cái mím môi của Điền Đại Vĩ khiến cô cảm thấy không quen, đang địnhnói gì thì cô đã bị anh ta ném xuống giường.
Không đợi cô ngồi dậy, Điền Đại Vĩ đã nằm đè lên, taychống xuống giường nhìn cô, nụ cười trên môi trở nên lạnh giá. Trong đôi mắtđẹp đó toát lên vẻ phẫn nộ đến cực độ: “Tất cả mọi người - bạn của cô, bạn củatôi, người trong gia đình cô, người trong gia đình tôi, cô có thể để cho tất cảmọi người biết tôi không đối xử tốt với cô, nhưng cô lại không muốn để cho anhta biết cô sống không hạnh phúc, đúng không?”
Phùng Hy nhìn Điền Đại Vĩ, thấy lạ lẫm vô cùng, yêunhau hai năm, cưới nhau năm năm, Điền Đại Vĩ khiến cô cảm thấy xa lạ. Cô đưatay đẩy Điền Đại Vĩ, vẻ mặt chùng xuống nói: “Anh nói linh tinh gì vậy?”
Điền Đại Vĩ không nhúc nhích, để mặc cho tay Phùng Hyđẩy lên ngực anh ta. Anh cảm thấy ngực như muốn vỡ tung, cảm giác chỉ muốn hétlên một tiếng, hét cho thỏa nỗi tức giận.
Cô giỏi giang hơn anh. Lúc mới quen nhau, anh thấy tựhào vì có người bạn gái như thế, bạn bè khen một câu “người yêu cậu xinh thật”là anh thấy đắc ý.
Đợi đến khi kết hôn, cô vẫn giỏi giang hơn anh. Đầu óccô bình tĩnh, giải quyết mọi việc đều quyết đoán, cô kiếm nhiều tiền hơn anh.Nhưng dần dần, anh cảm thấy khó chịu, nhưng sự khó chịu này lại không thể nóira lời. Anh cảm thấy thực ra cô không hề cần anh. Anh cho được cô cái gì? Thậmchí ngay cả việc vào bếp nấu ăn, dọn dẹp vệ sinh cô đều làm giỏi hơn anh. Côchỉ cần gương mặt, thân hình của anh hay sao? Mang ra ngoài để người khác biếtcô tìm được một người chồng đẹp trai hay sao?
Điền Đại Vĩ nhìn Phùng Hy, nghiêng sang một bên cườigằn. Xem xem, anh đã đoán đúng rồi, trong trái tim cô luôn ẩn giấu một ngườiđàn ông. Cô chưa bao giờ nhắc đến người đàn ông đó, hóa ra trước đây cô lại cómột người bạn trai giỏi giang đến như vậy! Bề ngoài không xấu hơn anh, lại giàucó hơn anh! Điền Đại Vĩ cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng hơn, giống như việc đã tìm ralý do thích hợp nhất cho việc ly hôn.
Điền Đại Vĩ khẽ cười: “Lẽ nào không phải hay sao? Nếuhôm nay không phải là anh ta, e rằng cô sẽ để cho mọi người trong công ty côđều biết cô đã ly hôn rồi, cô cũng sẽ không cảm thấy ngại ngùng về việc ấy!Việc gì phải cười nói giả tạo như vậy? Những gì tôi thể hiện đều hợp ý côchứ?”.
Phùng Hy sững người trong hai giây, không muốn nóichuyện này với Điền Đại Vĩ nữa, cô chống tay định ngồi dậy.