Phùng Hy không ngừng nói với mình rằng cô cần một thờigian để chữa trị vết thương trong tâm hồn, hiện giờ cô khóc không phải vì côvẫn yêu anh ta, không muốn xa rời anh ta. Cô khịt khịt mũi, chuẩn bị ra về.
“Hôm nay… tôi đi xem phim, ăn cơm cùng với cô có đượckhông?”. Điền Đại Vĩ gọi cô lại, hai tay đút túi quần, nói với vẻ thờ ơ.
Phùng Hy dừng chân lại, ngần ngừ một lát rồi gật đầuđồng ý. Dù gì thì cũng yêu nhau hai năm, sống với nhau năm năm, đây cũng là lầncuối cùng mà.
Bộ phim được trình chiếu là Xích Bích, Phùng Hy lạithấy rất hay, sự hài hước trong phim khiến cô muốn bật cười. Bất giác quay đầulại, thấy Điền Đại Vĩ đang nhìn cô.
Phùng Hy cười nói: “Nhìn kìa, Ngô Vũ Thâm lại thả bồcâu rồi kìa”.
Xem phim là sở thích của Phùng Hy chứ không phải củaĐiền Đại Vĩ. Hôm chính thức ly hôn, anh chủ động đề nghị đi xem phim cùng cô,có thể cũng là lần cuối cùng chiều theo sở thích của cô. Lần đi xem phim gầnđây nhất của hai người đã là chuyện của mấy năm về trước rồi, Phùng Hy khôngcòn nhớ là từ bao giờ nữa.
“Ha ha, đúng vậy, bồ câu bay sang doanh trại Tào Tháolà để đi xem thi đấu bóng đá, lại còn là bồ câu hòa bình nữa”. Điền Đại Vĩ cũngbật cười.
Hai người không còn sống hạnh phúc bên nhau dù nóinhững chủ đề hài hước đến đâu cũng không cải thiện được quan hệ giữa hai người.Xem phim xong Phùng Hy cũng không muốn ăn cơm, Điền Đại Vĩ chỉ nhà hàng HảiVương Các ở phía đối diện nói: “Đi thôi, bữa cơm chia tay, ăn cho ngon nhé”.
Phùng Hy nghĩ, đúng vậy, bữa cơm chia tay, phải ăn chongon một chút. Cô nảy ra một suy nghĩ hơi ác độc, ít nhất phải ăn hết một thánglương của Điền Đại Vĩ ở nhà hàng hải sản lớn nhất thành phố này.
Hai người lên lầu trên, gọi món. Vừa mới ngồi xuốngthì thấy một đoàn người đi vào, đi đầu chính là mấy vị giám đốc bộ phận trongcông ty Phùng Hy.
Giám đốc bộ phận vật liệu Trần nhìn thấy Phùng Hy đicùng Điền Đại Vĩ liền bước nhanh tới, cười hỏi: “Phùng Hy em về rồi à? Nghengười trên tổng công ty nói chuyến bay của em là hôm nay. Ha ha, thảo nào khôngtìm thấy em, hóa ra là tắt di động để đi với ông xã. Tổng giám đốc Phụ hôm nayđến, bọn anh tổ chức bữa ăn đón anh ấy”.
“Tổng giám đốc Phụ?” Phùng Hy có phần không hiểu, tổnggiám đốc công ty không phải họ Chu sao?
“Tổng giám đốc Chu nghỉ dưỡng bệnh rồi, tổng công tymới cử tổng giám đốc Phụ đến để phụ trách công tác. A, tổng giám đốc Phụ đếnrồi. Phùng Hy, để anh giới thiệu với em”.
Ánh mắt Phùng Hy vượt qua giám đốc Trần và dừng lại trênngười đàn ông đang cùng phó tổng giám đốc Vương đi vào nhà hàng. Người đàn ôngmặc bộ complet đen thẳng đứng, áo sơ mi màu xanh nhạt, vầng trán cao, đôi mắtsáng ngời. Lúc nhìn thấy người đối diện, Phùng Hy thấy đôi mắt của Phụ Minh Ýmở rất to, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Ánh mắt Phùng Hy lướt nhanh trên gương mặt đang cườirất tươi của giám đốc Trần. Sắc mặt cô không thay đổi, nhưng ngón tay đang runrẩy.
Người cô tưởng cả đời này sẽ không gặp lại đang đứngtrước mặt cô, và lại rơi vào đúng ngày cô vừa ly hôn, hôm nay anh đến nhậmchức. Tại nhà hàng này cô ăn bữa cơm chia tay, còn đồng nghiệp của cô thì tổchức lễ đón anh.
Anh không những nhìn thấy cô, nhận ra cô, mà còn giậtmình vì cô.
Phùng Hy thầm nghĩ một cách bi ai, cô đã không còn làcô gái nhỏ nhắn đáng yêu, tràn đầy sức sống như ngày nào. Đã tám năm rồi, anhxuất hiện trong ngày đáng buồn nhất của đời cô, và đã nhìn thấy cô trong hoàncảnh tồi tệ nhất. Điều khiến người ta khó xử nhất là để người yêu cũ của mìnhnhìn thấy vẻ xấu xí, tàn tạ nhất của mình.
Phùng Hy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng chỉ có cô làbiết, ngay cả ánh mắt cô cũng đang run rẩy.
Cô tự nhắc nhở mình không được để lộ ra suy nghĩ. Bêncạnh cô còn có Điền Đại Vĩ - người vừa cắt đứt quan hệ vợ chồng với cô, và còncả đồng nghiệp của cô nữa.
Phùng Hy liếc nhìn Điền Đại Vĩ. Anh ta lịch sự đứngdậy, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt tươi cười, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ.Phùng Hy dám chắc là mình đã nhìn nhầm. Cô chưa bao giờ kể cho Điền Đại Vĩ nghechuyện yêu đương của mình, anh không thể biết Phụ Minh Ý được. Có lẽ, Điền ĐạiVĩ đã nhận ra là cô không muốn nói cho đồng nghiệp của mình biết cô đã ly hôn.
Trong nháy mắt, phó tổng giám đốc Vương đã cùng PhụMinh Ý bước đến bên cô.
Phùng Hy cảm thấy khổ sở như bị dao đâm, nhưng cô vẫnđứng thẳng người, cố gắng nở nụ cười, đưa tay ra: “Xin chào tổng giám đốc Phụ,tôi là Phùng Hy ở bộ phận cơ khí”.
Phụ Minh Ý nghe ý của Phùng Hy là không muốn để chomọi người biết hai người có quen nhau từ trước, anh mỉm cười bắt tay Phùng Hyrồi quay sang bắt tay Điền Đại Vĩ, “Xin chào”.
Điền Đại Vĩ cười rất tươi và bắt tay Phụ Minh Ý chophải phép.
“Ăn cùng nhau nhé?”. Phó tổng giám đốc Vương cười đềnghị.
Không đợi Phùng Hy lên tiếng từ chối, Điền Đại Vĩcười, “Ok, Phùng Hy nói bình thường các anh rất quan tâm đến cô ấy, hôm nay tôicũng muốn mượn cơ hội này để mời các anh một ly rượu”.
Bàn đã ghép lại, Phùng Hy cảm thấy gương mặt cô đãcứng đờ vì cười nhiều. Cô không muốn cười, nhưng không thể không cười. Tim côkhông những đập mạnh, mà các mạch máu trên trán cũng đang co giật. Không cònhôn nhân, cô vẫn còn công việc, vẫn còn bạn bè, cô chỉ mong Điền Đại Vĩ khôngnói ra chuyện ly hôn trong hoàn cảnh này.
Cô vẫn còn bận tâm đến Phụ Minh Ý, sự bận tâm nàykhiến Phùng Hy hận, hận sự hão huyền của mình. Nhưng sau đó cô lại nghĩ, chỉcần là phụ nữ, e rằng đều có tâm trạng như vậy.
Phùng Hy lấy hết tinh thần để đối phó. Cô cố gắngkhông nghĩ về việc thân hình mập mạp của mình sẽ gây sốc cho Phụ Minh Ý như thếnào, cố gắng coi như không biết ánh mắt kinh ngạc của Phụ Minh Ý liên tục liếctrộm cô, tiếp tục cười nói chuyện trò với đồng nghiệp. Tám năm lăn lộn trênthương trường, trong một số hoàn cảnh, Phùng Hy cảm thấy bản lĩnh của mình đượcrèn luyện còn cứng rắn hơn cả đá hoa cương.
Phụ Minh Ý cũng không còn là Phụ Minh Ý của tám năm vềtrước, trông anh đã già dặn hơn. Nụ cười ôn hòa thường trực trên môi, anh uốngrượu với các vị giám đốc, không nói gì nhiều, nhưng cũng không để bầu không khíquá trầm lắng, thỉnh thoảng ánh mắt anh lại liếc về phía Phùng Hy và Điền ĐạiVĩ, vẻ thăm dò và hiếu kỳ chỉ lướt thoáng qua, không ai nhận ra anh và cô quennhau.
Những người đến dự bữa tiệc hôm nay mà phó tổng giámđốc Vương đưa tới đều là những thân tín do ông ta đề bạt. Bất ngờ gặp đượcPhùng Hy, phó tổng giám đốc Vương tỏ ra rất vui. Lần này Phùng Hy về công tycon là do một cú điện thoại của phó tổng giám đốc Vương gọi về. Phùng Hy làbông hoa duy nhất trong bàn ăn toàn đàn ông nên nghiễm nhiên là trung tâm củabữa tiệc. Phó tổng giám đốc Vương vừa cười vừa giới thiệu với Phụ Minh Ý, “Chớcó coi thường Phùng Hy nhé, cô ấy là nữ hào kiệt đấy, giỏi giang không kém gìnam giới đâu. Ấy, Điền Đại Vĩ, tôi nói như thế, anh đừng để ý nhé”.
“Phó tổng giám đốc Vương cứ nói thế chứ, Hy Hy nhà tôiđúng là hơi mạnh mẽ một chút, việc gì cũng muốn làm cho thật tốt. Nào, để tôimời tổng giám đốc Phụ một ly, về sau rất mong tổng giám đốc quan tâm nhiều đếnPhùng Hy. Phụ nữ mà làm nghiệp vụ thì khó biết bao! Tôi nói phụ nữ lăn lộn ởngoài không tốt đâu, nhưng cô ấy nói ở công ty phần nặng nhất là nghiệp vụ,không có cách nào khác”.
Câu nói của Điền Đại Vĩ khiến Phùng Hy nắm chặt nắmđấm giấu dưới gầm bàn. Anh ta không cho cô lăn lộn bên ngoài? Điền Đại Vĩ chưabao giờ tỏ ra thương hoa tiếc ngọc đối với cô. Câu nói mà anh ta thường xuyênnói với cô là: “Phụ nữ và nam giới có gì khác nhau? Cô tưởng cô là ai, làm saocô không đi lăn lộn kiếm tiền được cơ chứ? Tôi là công chức nhà nước, tiềnlương một tháng cùng lắm là ba nghìn tệ. Cuộc sống muốn sung túc, cô không ra ngoàikiếm tiền làm sao được?”.
Lúc đầu cô còn đáp lại: “Phải đi uống rượu ăn tiệccùng khách, có những khách hàng khó chịu lắm, toàn giở trò với phụ nữ thôi. ĐạiVĩ, phụ nữ làm nghiệp vụ rất mệt đấy!”.
“Ai không mệt? Không xem bộ phim Mảnh đất toàn lông gàà? Cơ quan nhà nước người trên o ép người dưới. Hơn nữa, lương của tôi cùng lắmcũng chỉ đủ ăn thôi, muốn khá giả vẫn phải dựa vào sự nỗ lực của cô”.