“Sếp Vương, em sẽ không bao giờ uống bia nữa. Sếp nhìnthân hình em đây này, em mà uống thêm nữa, bụng không chỉ đơn thuần là giống bàbầu bốn tháng đâu. Không giấu gì sếp, em đang muốn giảm béo”. Phùng Hy tự lấymình ra làm trò cười.
Nghe vậy, phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông liềnbật cười. Trần Mông cười nói: “Hôm nay ta uống rượu ngon, ăn cua, không sợ. Nếucô mà không ăn không uống, tôi và sếp Vương sẽ không vui đâu. Thế này nhé, vềsau ai mà bắt cô uống bia, tôi sẽ uống thay cho cô”.
Không phải Phùng Hy mỗi chén rượu cũng không thể uống,cho dù hôm nay uống bia, cô cũng sẽ uống như thường, chỉ có điều tháng này ănuống bóp mồm bóp miệng đã thành quen rồi. Cô hào phóng uống hết một hơi, khen:“Đúng là ăn cua uống rượu Cổ Việt Long Sơn là nhất, sếp Vương là người am hiểuvăn hóa rượu. Trưa nay tổng giám đốc Phụ cũng mời ăn cua, nhưng là uống bia. Vìthân hình của em, em không uống ngụm nào cả”.
Phó tổng giám đốc Vương vẻ mặt rạng rỡ.
Đang lúc chuyện trò thì có khách bước vào. Phó tổnggiám đốc Vương ngẩng đầu nhìn thấy, bất giác lên tiếng: “Ồ, Điền Đại Vĩ,cậu...”. Nói đến đây ông liền dừng lại, sắc mặt vô cùng khó tả.
Phùng Hy quay đầu thì nhìn thấy Điền Đại Vĩ đang dắttay một cô gái đứng ở cửa. Cô gái bên cạnh anh rất trẻ, đôi mắt to tròn, haingười tỏ ra rất thân mật. Phùng Hy than thầm trong lòng.
Điền Đại Vĩ không bước tới, chỉ khẽ động đậy khóe môi,hơi cười cười, nhìn Phùng Hy bằng ánh mắt đầy ẩn ý nói: “Đúng lúc quá! Các vịcứ ăn đi, hôm nay không ghép bàn nữa”. Nói xong Điền Đại Vĩ dắt tay cô gái, tìmmột góc ngồi xuống gọi món.
Phùng Hy quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc củaphó tổng giám đốc Vương và Trần Mông. Mới chỉ ly hôn hơn một tháng, hôm naynhìn thấy Điền Đại Vĩ và một người con gái khác xuất hiện tay trong tay rấtthân mật, cô không hề thấy bực bội, lúc này đây cô chỉ cảm thấy bất lực.
Có những lúc con người không thể làm chủ được mình, rõràng là chuyện riêng tư cá nhân, nhưng lại không thể che giấu. Cô đành phảinâng chén rượu mời phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông: “Bọn em ly hôn rồi. Emchưa báo với mọi người chuyện này, em chịu phạt một chén”.
Phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông nhìn nhau mộtlát, ánh mắt vượt qua Phùng Hy, nhìn về phía Điền Đại Vĩ đang ngồi ở góc xa,không biết nói gì hơn, đành phải nâng chén lên uống cạn.
Phùng Hy cười nói: “Chúng ta uống rượu đi, không phảivì ly hôn mà trời sập”.
Lúc này đây phó tổng giám đốc Vương sầm mặt xuống,nói: “Nếu cậu ta ăn cơm ở chỗ khác thì cũng cho qua, mang theo bồ mới mà ngồiđây ăn cơm. Hồi cô và cậu ta cưới nhau, tôi còn làm chủ hôn nữa đấy! Một ngàyvợ chồng bằng nghĩa trăm năm, sao cơ, định ra oai hả?”.
“Không sao, đằng nào thì cũng ly hôn rồi, giữa em vàanh ta không còn quan hệ gì nữa. Chúng ta uống rượu”. Phùng Hy thầm kêu khổtrong bụng, phó tổng giám đốc Vương mời cô ra đây ăn cơm là để lấy lòng cô. Côkhông muốn để Phụ Minh Ý biết chuyện này, có thể chưa cần đến ngày mai, anh đãbiết rồi. Phùng Hy thấy hơi đau đầu, có thể Phụ Minh Ý không hỏi cô tại sao lạibéo, nhưng chắc chắn anh sẽ hỏi cô tại sao lại ly hôn.
Nghe thấy Phùng Hy nói vậy, phó tổng giám đốc Vươngcàng tỏ ra không vui. Từ xưa đến nay ông nổi tiếng vì tính hay bênh vực, ôngliền phất tay, nói: “Hôm nay nếu cậu ta không giải thích rõ ràng thì đừng cóhòng bước ra khỏi cửa này”. Không đợi Phùng Hy ngăn lại, phó tổng giám đốcVương đã cầm chén bước về phía Điền Đại Vĩ.
Phùng Hy giật nảy mình, đột nhiên cô nghĩ, nếu nhưĐiền Đại Vĩ mở mồm ra là nói về quan hệ giữa cô và Phụ Minh Ý thì sao? Cô vộivàng đứng dậy, kéo phó tổng giám đốc Vương lại, hạ thấp giọng năn nỉ: “Sếp à,sếp đừng đi nữa, em xin sếp đấy, em không muốn để anh ta nói trước mặt mọingười em giống như một con lợn”.
Lúc đầu định nói để gợi lòng trắc ẩn của phó tổng giámđốc Vương, đừng làm to chuyện nữa, không ngờ khi nói ra câu này, nước mắt củaPhùng Hy liền trào ra mà không sao kìm chế được. Lúc này đây cô mới biết, trongsâu thẳm lòng cô, vết thương này sâu biết bao nhiêu. Hóa ra, cô tưởng rằng côsẽ coi như mình bị chó cắn một miếng, từ đó không nghĩ nữa thì sẽ quên, nhưngsự ác độc của Điền Đại Vĩ hôm đó đã đâm một nhát sâu vào sâu thẳm tâm hồn cô,khiến cô đau đớn đến tột độ.
Lúc này đây phó tổng giám đốc Vương đã thực sự thấythương Phùng Hy, ông thở dài một tiếng rồi quay về chỗ ngồi, nâng chén rượu lênnói: “Thôi không nói gì nữa, hôm nay cũng đừng gọi tôi là sếp Vương nữa, gọianh! Anh Thiết và Trần Mông hôm nay sẽ uống say với em mới thôi!”.
Một chén rượu theo cổ họng chui vào dạ dày, một cảmgiác nóng bỏng trào lên. Lúc này đây Phùng Hy thực sự rất muốn uống rượu, chénrượu nóng bỏng như tưới vào trái tim đang rỉ máu của cô. Cô nhớ lại mấy nămsống vật vờ của mình mà thấy hối hận vô cùng. Cô muốn say, muốn để cho rượu cắtđứt ký ức hai mươi chín năm qua của cô. Phùng Hy thề sẽ đối xử tốt với mình, côkhông còn muốn gửi gắm hy vọng của mình vào bất cứ người đàn ông nào khác.
Tửu lượng của ba người đều cao, chẳng mấy chốc bốnchai Cổ Việt Long Sơn đã được uống cạn. Trần Mông gọi thêm món, gọi thêm bachai Thanh Hoa Lang, đặt trước mặt mỗi người một chai. Rượu nhanh chóng đượcrót ra, mọi người đều cạn chén.
Lúc Điền Đại Vĩ và cô bạn gái mới ra về, phó tổng giámđốc Vương đập bàn, trợn mắt nhìn bọn họ quát: “Ông ghét nhất thằng công tửbột!”.
Chiếc bàn rung lên bần bật, trái tim Phùng Hy cũng runlên theo. Nhìn phó tổng giám đốc Vương, cô cảm thấy vô cùng khó tả. Cô nghĩ,nếu không phải là Phụ Minh Ý, chắc chắn cô sẽ một lòng theo phó tổng giám đốcVương.
Phó tổng giám đốc Vương mặt đỏ gay gắt, nói chuyệncũng không để ý gì nữa, mồm phả ra toàn mùi rượu nói: “Tôi trải qua hai cuộchôn nhân, cô đừng tưởng tôi không biết nỗi khổ trong lòng cô. Hồi đó tôi còn ởxưởng, bà vợ cũ của tôi chê tôi suốt ngày tay dính mùi dầu máy, không có tươnglai, thế là mới yêu một thằng công tử bột, ly hôn với tôi. Dương Thành Thượngcoi thường tôi, hắn ta là sinh viên đạt loại giỏi của trường đại học côngnghiệp Cáp Nhĩ Tân, tôi là sinh viên cao đẳng của trường thủy điện vùng này,hắn ta nghĩ tôi lên làm phó trước hắn là dựa vào quan hệ. Kể cả tôi có dựa vàoquan hệ thì cũng có sao? Tôi vẫn cao hơn hắn một cấp!”.
Trần Mông để ngay ngắn lại chén rượu, nói với vẻ khôngthèm chấp: “Hắn là cái thá gì? Ai không biết hắn ta mở công ty ở bên ngoài, nămnào lợi nhuận của bộ phận cơ khí cũng thấp, lợi nhuận chui vào công ty của hắnhết rồi. Tôi khinh nhất là loại người này, chiếm cái lợi của công ty, lại cònra cái bộ công ty có lỗi với hắn!”.
Phùng Hy tuy uống nhiều nhưng trong lòng cô biết rấtrõ, cô chỉ cười góp chuyện mà không nói lời nào. Điều gì không nên nói cô khôngbao giờ nói. Nếu không, bao nhiêu bữa rượu trong bao năm qua, rượu vào lời ra,cô đã bị người ta ăn tươi nuốt sống từ lâu rồi.
Phùng Hy hùa theo: “Anh Thiết rất tốt với anh em, nếukhông có anh Thiết, em Phùng Hy cũng không thể làm trưởng phòng đấu thầu được!Uống nữa đi!”.
Cô không nói không được, nhưng nếu để nói xấu DươngThành Thượng, cô không nỡ lòng nào, đành phải khéo léo lái sang chủ đề khác.
Nghe thấy Phùng Hy nói vậy, phó tổng giám đốc Vươngthành khẩn nói: “Công việc phải làm, chuyện cá nhân cũng phải giải quyết. Khôngphải tôi nói khó nghe đâu, thằng đàn ông nào không thích gái đẹp? Phùng Hy, côvẫn chưa đến ba mươi, cuộc đời còn dài lắm, thiếu gì đàn ông tốt. Thế này nhé,hai năm nay từ ngày cô được điều động về tổng công ty cũng chưa nghỉ phép lầnnào, tôi cho phép cô nghỉ hết phép năm, phép thăm thân của hai năm đi, cho cô haitháng giảm béo nhé. Mẹ kiếp, tôi vẫn còn nhớ vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của cô khimới vào công ty, để cho tên Điền Đại Vĩ đó hối hận chết đi!”.
Phùng Hy nhắm hờ mắt. Hai tháng, tốt quá! Cô có thểlàm rất nhiều việc mà cô thích. Cô cười đáp: “Tốt thì tốt đấy, chỉ có điềuphòng đấu thầu vừa mới thành lập, tổng giám đốc Phụ có cho phép không?”.
Trần Mông cười đáp: “Có anh Thiết làm hậu thuẫn chocô, hơn nữa lại là kỳ nghỉ nằm trong chế độ quy định của công ty, cô sợ gì chứ?Cùng lắm là cô đi, anh Thiết phải chịu vất vả hơn, thay cô chăm nom một mẫu basào đất ruộng. Đúng không, anh Thiết?”