Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

6.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Phùng Hy không muốn đấu tranh vì tình yêu giành cho Mạnh Thời là vì cô ấy thực tế, là vì cô ấy không đủ yêu Mạnh Thời ư? Nhưng đó chỉ là một phần. Phần lớn nhất chính là mối tình thời thiếu nữ ngây th …
Xem Thêm

Phùng Hy đang ngồi trên sàn nhà, hai chân để thẳng.Huấn luyện viên Trần đang đứng ở phía sau lưng ép người cô xuống sát đất, PhùngHy kêu la oai oái: “Gãy lưng rồi! Sắp gãy rồi!”.

Huấn luyện viên Trần buông tay ra, Phùng Hy nằm ngửangười về phía sau, lườm anh một cái.

“Anh còn chưa làm mạnh đấy! Bụng em nhiều thịt quá”. Huấnluyện viên Trần nói với vẻ bất lực.

Phùng Hy nhắm mắt, hai tay đặt lên cổ rêи ɾỉ, “Em chạybốn mươi phút trên máy chạy bộ, chân sắp gãy mất rồi”.

Huấn luyện viên Trần than một tiếng, định bóp chân chocô, vừa mới chạm vào, Phùng Hy bật cười khanh khách, “Đừng, em sợ buồn lắm!”.

Lúc này huấn luyện viên Trần đã nhìn thấy Mạnh Thời,buông hai tay ra, cười nói: “Cô ấy phải luyện tập với cường độ mạnh hơn”.

Mạnh Thời cười ha ha bước tới, ngồi xuống hỏi PhùngHy: “Cảm thấy thế nào?”.

Phùng Hy mở mắt ra nhìn, vội ngồi dậy nói: “Vẫn tạmổn”.

Cô thấy hối hận vô cùng. Huấn luyện viên Trần nàykhông phải nghiêm khắc như bình thường, lập tức bắt cô chạy bốn mươi phút trênmáy chạy bộ. Phùng Hy đã chạy như thế bao giờ đâu, mới được năm phút đã khôngmuốn chạy nữa, kết quả huấn luyện viên Trần chỉ nói một câu: “Em chạy đi, lớpmỡ ở chân sẽ bị đốt cháy, một tháng ít nhất giảm được năm kilôgam”. Phùng Hyliền nghiến răng tiếp tục chạy.

Trong lòng cô đã định rút lui, nghe thấy Mạnh Thờihỏi, lại thấy ngại nói ra, đành phải lấp liếʍ cho qua chuyện, ngày mai kiênquyết không đến nữa. May mà chưa nộp tiền, nếu không thì tiếc quá.

“Huấn luyện viên Trần, anh giúp cô Phùng Hy làm thủtục đi”. Mạnh Thời cười ha ha quay đầu nói câu đó.

Phùng Hy giật nảy mình, nếu mà làm thủ tục, nộp tiềnrồi, cô không đến thì có mà mất tiền oan à. Cô nhìn Mạnh Thời, tự nhiên khôngbiết nên nói thế nào, mắt nhìn huấn luyện viên Trần đi ra mà không biết làm gì.Cô không dám nói với Mạnh Thời rằng cô không theo cách giảm béo khoa học nàynữa.

“Làm vài lần sẽ thấy khá hơn”. Mạnh Thời an ủi, anhđưa tay ra đỡ cô dậy.

Phùng Hy đành phải nói câu “cảm ơn anh”, bình thườngđi bơi chân cũng không đau như thế nào. Cô rất không đồng tình với câu nói giảmbéo khoa học rất nhẹ nhàng của Mạnh Thời.

Một lát sau, huấn luyện viên Trần đưa tấm thẻ choPhùng Hy.

“Bao nhiêu tiền?”. Cô hỏi rất tự nhiên.

“Không phải trả đâu, đây là tấm thẻ không thời hạntặng cho cô”.

Phùng Hy chớp chớp mắt. Thế là sao nhỉ?

Huấn luyện viên Trần bèn giải thích: “Chúng tôi muốnlàm công tác tuyên truyền...”

“Xin lỗi, tôi không muốn tham gia bất cứ hoạt độngtuyên truyền thương mại nào, bao gồm tư liệu tranh ảnh trước và sau giảm béo”.Phùng Hy giờ mới vỡ lẽ ra, trong đầu cô hiện lên hình ảnh một bà béo với haitấm ảnh khác hẳn nhau. Nếu để người quen nhìn thấy, có còn để cô sống nữa haykhông?”

Cô trả lại thẻ cho huấn luyện viên Trần, nghe thấy anhta lại nói thêm một câu: “Thẻ của chúng tôi là ba nghìn tám trăm nhân dân tệmột năm”.

“Ba nghìn tám trăm tệ một thẻ cũng không được”. PhùngHy nhìn Mạnh Thời, sắc mặt anh có phần ngại ngùng. Cô không nói gì cả, quay đầuthu dọn đồ đạc thay quần áo.

Lúc ra khỏi phòng tập, Mạnh Thời liền bước tới, nóivới vẻ xin lỗi: “Xin lỗi cô, lúc đầu nghĩ là lợi cả đôi đường, tưởng rằng cô sẽđồng ý”.

Phùng Hy lặng lẽ nhìn anh ta, ba nghìn tám trăm tệ mộtthẻ mỗi năm, cô có thể được luyện tập miễn phí cả đời, lại có huấn luyện viênriêng hướng dẫn cách giảm béo khoa học. Chắc sẽ ít người từ chối?

“Cá nhân tôi không muốn xuất hiện trên bất cứ tài liệutuyên truyền nào, thôi anh đi tìm người khác đi. Có người nói, giảm béo là sựnghiệp cả đời của phụ nữ, anh sẽ tìm được đối tượng hợp tác thích hợp đó”.

Mạnh Thời buột miệng: “Nhưng không dễ tìm những ngườicó... nguyện vọng và nghị lực giảm béo mạnh mẽ giống như cô đâu”.

“Không dễ tìm những người có thân hình béo như tôi vàlại có thể giảm béo thành công có phải không?”. Phùng Hy nói với vẻ châm biếm,trong lòng cũng có phần hơi bực. Cô vẫy xe taxi, không nói gì thêm nữa, lên xeđi về.

Cô phải luyện tập với cường độ mạnh hơn? Bắt đầu từngày mai sau khi hết giờ làm việc cô sẽ đi bộ về nhà! Tối đến chạy bộ vài vòngquanh khu chung cư! Sẽ không ăn tối nữa!

Cô không tin không đến phòng tập, không uống thuốcgiảm béo, sẽ không giảm đi được!

Ham muốn giảm béo của Phùng Hy như ngọn lửa bốc cháyrừng rực.
Chương 3: Say rượu
NếuĐiền Đại Vĩ đâm cô một vết lớn bằng mũi dao tàn nhẫn, cay độc thì hiện giờ PhụMinh Ý lại biến việc không quên tình cũ thành mũi kim, vô tình đâm vào l*иgngực mềm mại của Phùng Hy, cả hai đều khiến cô đau đớn đến tột cùng.

Đêm nay có trăng, hiếm khi trời không mây, ánh trăngsáng ngời trên bầu trời, hắt xuống khu chung cư, sáng hơn cả ánh đèn đường.

Khu chung cư Thanh Hoa Phòng có một hồ nước nhân tạo,xung quanh hồ là dãy biệt thự, phía sau đó là mười tòa nhà có thang máy. Conđường men theo bờ hồ được rải đá dăm, khá rộng rãi, Phùng Hy mặc quần áo thểthao đang chạy bộ. Lúc tám, chín giờ, các tòa nhà hắt ra ánh sáng dịu mắt, côchỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình, một cảm giác lẻ loi bỗng trào dângtrong cô.

Từ xưa tới nay mục tiêu của Phùng Hy đặt ra cho cuộcsống không bao giờ cao, thậm chí cô còn không có lý tưởng, tốt nghiệp đại họctìm một công ty có thu nhập cao, có người yêu thương, nâng đỡ nhau sống quangày là được. Nhưng rồi mục tiêu đơn giản như vậy cô cũng không đạt được. Cô đãdành hết tuổi thanh xuân của mình cho một cuộc hôn nhân thất bại, từ đó sốngđơn thân một mình.

Ngẩng đầu nhìn lên phía trước, rặng liễu rủ xuống, ánhtrăng vằng vặc. Sau khi chia tay với Phụ Minh Ý, cảm giác ấm áp dưới ánh đèndường như không còn đến với cô.

Những năm qua, cô sống một cuộc sống cũng tạm gọi làđầy đủ. Cô thích sưu tầm những đồ vật nhỏ, thích kết giao bạn bè, thích kết bạnđi du lịch. Cuộc sống nhờ có nhiều sở thích mà trở nên sôi động, dần dần côcũng không còn để tâm đến những nỗi thất vọng về Điền Đại Vĩ. Dường như cô sốngmột cuộc sống rất đầy đủ, nhưng những tình cảm yêu thương, ấm áp mà cô cần đềuđã trở thành những thứ xa xỉ.

Chi Hoa thường nói cô đảo lộn thứ tự ưu tiên, nhưngPhùng Hy biết rõ rằng, đó là nỗi đau khổ khi không thể có được thứ mình muốn,chính vì thế, cô đã bỏ cuộc.

Bất giác một cảm giác chua xót trào lên trong lòng, côliền nhớ đến Phụ Minh Ý.

Khi còn học đại học, Phụ Minh Ý rất chiều Phùng Hy. Cônhớ có một lần hai người đi du lịch ở Ngũ Đài Sơn, kết quả giữa chừng Phụ MinhÝ có việc phải quay trở lại trường, khi quay về đành phải mua vé tàu đêm. PhụMinh Ý ngủ thϊếp đi trên tàu, câu đầu tiên mà anh nói sau khi tỉnh giấc là, “HyHy, anh xin lỗi, anh ngủ quên đi mất”.

Anh cảm thấy có lỗi vì anh không ngồi nói chuyện vớicô mà quay ra ngủ một mình.

Sau hôm đi ăn cơm với Phụ Minh Ý, cô và Phụ Minh Ýdường như không qua lại gì với nhau, nhưng mỗi khi chạm mặt nhau trong phònglàm việc, anh luôn để mắt đến cô. Ánh mắt đó rất đặc biệt, cảm giác như nhìn côchưa đủ, ánh mắt đó khiến Phùng Hy nảy ra ý định trốn khỏi công ty. Cô biết,bởi vì cô quá béo, béo đến nỗi khiến Phụ Minh Ý mỗi lần gặp cô đều không thểkhông nhìn cô, để nỗ lực tìm kiếm hình ảnh Phùng Hy của ngày xưa. Ánh mắt nàykhiến trái tim Phùng Hy như bị ai lấy dao cứa.

Phùng Hy bỏ tai nghe xuống, ánh trăng bàng bạc chiếuxuống mặt hồ, giống như một dải lụa đang phất phơ trong gió. Cô bước đến bênmột tảng đá bên hồ và ngồi xuống, đột nhiên bật khóc. Cô gục đầu xuống chânkhóc thút thít.

Không ai có thể thấu hiểu cảm giác béo là thế nào.Thực ra cô rất thích mua sắm quần áo mới, thích trang điểm, nhưng hiện giờ côđã không còn hứng thú đi shopping nữa; thôi chuyện này cũng không nói đến làmgì, nhưng suốt đời cô không thể quên sự sỉ nhục của Điền Đại Vĩ, và còn PhụMinh Ý, người yêu cũ của cô, mỗi cái nhìn của anh đều như đang tùng xẻo cô, vàcòn... lại có người nhằm vào thân hình béo mập của cô, muốn lấy nó để làm quảngcáo cho trung tâm thể dục thẩm mỹ. Vì nó mà sự tự tin của cô đã thực sự sụp đổ.

Cũng chỉ trong chốc lát, Phùng Hy nhanh chóng thoátkhỏi những suy nghĩ này và quay về với thực tại. Cô không ngừng nói với mìnhrằng, cô sẽ sống hạnh phúc, nhất định, nhất định. Cô nhớ đến thời gian biểu màmình viết ra, từ sáng đến tối, kín lịch, thậm chí không có thời gian đến nhàChi Hoa thăm hai cậu con nuôi của cô.

Thêm Bình Luận