Hắn cảm thấy nàng rất ý kiến, đến bây giờ vẫn chưa đùa đủ sao?
“Ngươi. . . . . . Vương gia, ngươi nói ngươi có phải là người của công chúng trong kinh thành hay không. . . . . . Ta, ý ta là có phải rất nhiều người đều biết ngươi hay không?”
Khánh Vương gật đầu một cái, hắn thường đi lại ở phố phường, người quen biết tự nhiên cũng có nhiều hơn.
“Ta là một phụ nữ mang thai nha. Ngươi dẫn ta ra ngoài như vậy, bọn họ sẽ nói ngươi thế nào, sẽ nói ta thế nào?”
Mồ hôi, xem ra hắn cũng không phải là cố ý, có điều là trong đầu ít đi chút dây thần kinh mà thôi.
“Ta? Ta không quan tâm a? Lộ Nhi, nàng để ý những chuyện này sao?”
Hắn vô tội nháy mắt mấy cái, cũng là nói rất vân đạm phong khinh, bộ dạng cà lơ phất phơ làm cho Lộ Nhi dường như im lặng hoàn toàn:
“Ta cũng không quan tâm. Nhưng Hiên Vương thì sao? Hắn sẽ gϊếŧ ta. . . . . .”
Những lời này tuyệt đối không sai, thậm chí hắn một mực hoài nghi nàng câu dẫn Khánh Vương.
“Cũng đúng, tính khí Hiên Vương không tốt lắm. . . . . .”
Hai mắt vòng vo một hồi, chợt thấy cách đó không xa có một tiệm quần áo, Khánh Vương cười nhạt nói:
“Có cách rồi, chúng ta dịch dung thôi!”
Dịch dung? Cảm giác cũng rất hay nha.
Đôi mắt Lộ Nhi cũng sáng lên, thật ra thì nàng vẫn luôn hoạt bát, sau khi tới cổ đại không bao lâu bị Hiên Vương áp bách nên gần đây luôn là chậm chạp như vậy.
————
Không tới nửa canh giờ, từ cửa tiệm bước ra một đôi phu thê, nam có một bộ râu cá trê, nữ dung mạo cũng thanh tú nhưng trên mặt nhiều nốt ruồi đen.
“Tại sao lại bắt ta dán cái này? Rất khó coi . . . . . .”
Lộ Nhi không vui chu miệng lên, y phục trên người rộng thùng thình, bụng giấu ở dưới quần áo, nếu không nhìn kỹ cũng không có phát hiện gì.
Có điều mặc dù mặc thành như vậy, vóc người cũng đã biến dạng, mà trên mặt lại có cái nốt ruồi khoa trương làm cho Lộ Nhi vẫn cảm thấy không thoải mái.
“Ta cũng mang theo bộ râu khó coi này rồi, nàng cũng chỉ là có thêm cái nốt ruồi, kêu la cái gì. Lộ Nhi, bổn vương vì nàng, nàng xem hi sinh nhiều như vậy. . . . . .”