“Ngươi lui đi, bổn vương chỉ thuận miệng nói vậy thôi, làm vậy chẳng khác nào tội nhân của Đại Nguyệt, bổn vương làm sao có thể làm như vậy chứ?”
Thanh âm của hắn nhàn nhạt giống như mọi chuyện vừa nãy đều là ảo giác nhưng hắc y nhân lại biết đó cũng không phải là thuận miệng nói vậy.
Gió nhẹ lướt qua, dịu dàng như nước, tất cả đều tốt đẹp như vậy, nếu bên cạnh hắn có thêm nàng, hắn tin tưởng sẽ càng thêm như ý.
Giơ cổ tay lên, nhìn từng mạch máu trên cánh tay, máu chảy trong huyết quản của hắn cũng là máu của nàng, là những giọt máu đỏ tươi của nàng.
Giọng nói của Từ thái y vẫn luôn vang vọng bên tai, ông từng nói nếu như không nhờ có máu của nàng, có lẽ hắn đã không thể đứng lên nổi.
Lộ Nhi, nàng cũng không nhẫn tâm nhìn ta vĩnh viễn như vậy? Cho nên nàng mới có thể dùng máu cứu ta?
Nàng cũng biết, ta tình nguyện không cần đôi chân này, chỉ cần nàng luôn bên cạnh ta !
Ánh mặt trời rực rỡ, vô tư chiếu trên người hắn, phía trước là nước hồ xanh biếc, phía sau là những bụi hoa nhỏ trắng nõn giống như bạch y của hắn, cực kỳ hòa hợp.
Gió nhẹ thổi bay máy tóc dài tán loạn khiến cho dung nhan tuấn dật tăng thêm mấy phần ngang ngạnh, cách đó không xa, có người lén nhìn, trái tim đập thình thịch.
Hắn nói gì? Hắn nói muốn. . . . . .
Không, không thể!
Mặc dù, chàng không thương nàng, thậm chí chàng còn ghét nàng, nhưng. . . . . .
Nhưng, nàng không muốn chàng chết, tuyệt đối không muốn!
Hiên Vương, sao chàng có thể chết được chứ? Rơi vào tay Hàn Minh, chàng không thể sống cũng không còn đường sống trở về.
Nhưng hoàng huynh. . . . . .
Nếu hoàng huynh biết, huynh ấy nhất định sẽ không ngăn cản Khánh Vương, cái chết của Hiên Vương đối với Đại Hướng quốc mà nói lại là một chuyện tốt!
Đại Hàn tấn công Đại Nguyệt, bọn họ có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi bất cứ lúc nào.
“Ai? Là cô?”