Dĩ nhiên đây cũng là ý của Bảo Bảo, Bảo Bảo nói sẽ khiến công chúa chủ động rời đi, hắn cũng tin tưởng lời của Bảo Bảo.
Chẳng qua mấy người vẫn luôn nghĩ tới công chúa, lại quên mất làm chủ bên kia chính là Hướng Quân, bọn họ làm thế nào cũng không nghĩ ra Hướng Quân sẽ yêu cầu điều kiện gì.
“Đã đi rồi?”
Bạch y như tuyết, bên hồ nước là một nam tử tuấn dật, đôi mắt chăm chú nhìn cá nhỏ chơi đùa trong nước, nhàn nhạt hỏi.
“Hồi chủ tử, đã rời khỏi kinh thành. . . . . .”
“Ngươi nói, nếu như Hàn Minh biết, hắn còn có đường sống sao?”
Nam tử nắm chặt tay, thanh âm của hắn thản nhiên giống như cơn gió nhẹ thổi bên ngoài.
“Chuyện này. . . . . . Chủ tử. . . . . .”
Hắc y nhân không thể tin ngẩng đầu lên, y chẳng thể ngờ tới chủ tử sẽ có tính toán như vậy.
Không thể, không thể nói cho hắn biết, nếu Hiên Vương xảy ra chuyện, ai tới bảo vệ Đại Nguyệt quốc bọn họ chứ?
“Sao vậy? Sợ sao?”
Bạch y nam tử thản nhiên cười một tiếng, thanh âm cũng có chút mờ mịt:
“Chỉ cần có hắn ta, nàng vĩnh viễn sẽ không thấy ta. . . . . .”
Thở dài, nắm tay đột nhiên chặt hơn, vừa phất về khoảng không, oành một tiếng, bọt nước văng lên cao, hai mắt hắn thoáng qua một tia tàn nhẫn:
“Dù không có hắn, ta cũng có thể bảo vệ Đại Nguyệt chúng ta. . . . . .”
Hiên Vương, huynh cũng biết, chuyến đi này của mình sẽ thuận lợi ngoài dự đoán, sẽ thuận lợi suôn sẻ đến Đại Hàn, cũng sẽ thuận lợi suôn sẻ đến hoàng tuyền.
Lộ Nhi, là nàng ép ta, ta cũng không muốn như vậy, nhưng tại sao nàng lại thích huynh ấy chứ?
“Chủ tử, việc này. . . . . . Nên làm thế nào?”
Hắc y nhân còn muốn nói gì nữa nhưng nhìn thấy ánh mắt hắn lạnh lẽo, y chỉ có thể im lặng, ngài ấy không thể chết được, phải nghĩ cách nói cho Hiên Vương.