Có điều sau khi nói xong nàng cũng không hối hận, dù sao nàng và nam tử này không quen biết nhau, đã nói ra rồi không có gì phải sợ.
“A, hắn không tin?”
Nam tử khiêu mi, thanh âm vui vẻ cũng lộ ra, hắn đối với chuyện này cảm thấy rất hứng thú!
“Ha ha, mặc kệ hắn, dù sao một mình ta có thể tự nuôi lớn đượcc đứa nhỏ như thường . . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, đoạn chuyện cũ kia cũng không có cái gì tốt để khoe ra, nàng không muốn kể lại cho người ngoài.
“Chính cô?”
Trong mắt mang theo một tia không thể tin, lỗ tai lại nhẹ nhàng động, hắn nói gấp:
“Ta đi trước, ngày khác tán gẫu tiếp. . . . . .”
Đổ mồ hôi !
Đi thì đi đi, còn nói ngày khác tán gẫu tiếp hả?
Chính hắn đã nói rằng hắn là một sát thủ, nàng cũng không hy vọng gặp mặt hắn lần nữa.
Hơn nữa, hắn nói lần này sẽ không gϊếŧ mình, nhưng lần sau thì sao, ai dám bảo đảm hắn cũng sẽ không gϊếŧ người?
Hắn đi rồi, bên trong nhà lại khôi phục sự yên lặng, Lộ Nhi cũng lười đốt nến trực tiếp nhắm mắt lại, đi gặp Chu Công thôi!
Chẳng cần quan tâm đến thuốc phá thai khỉ khó gì hay là tên thích khách đó, đêm đã khuya rồi, nàng cũng rất mệt mỏi!
Cứ ngủ đủ giấc đã rồi nói sau!
——————
Hiên Vương cũng là một người giữ lời, mặc dù Lộ Nhi rất hi vọng tối hôm qua hắn chỉ là tùy tiện nói ra hoặc là nằm mơ liền quên những lời đó, nhưng rõ ràng là may mắn sẽ không đến với nàng như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Đan nhi liền bưng tới một chén thuốc khó ngửi, Lộ Nhi nhăn mày, không chút nghĩ ngợi quay đầu đi.
Lộ Nhi không phối hợp làm cho Chu quản gia vừa tiến vào đã không vui nhíu mày, vốn là có chút nếp nhăn trên mặt lúc này càng lộ vẻ núi non trùng điệp, khe rãnh mấp mô, thật là hùng vĩ!
“Tiểu thư, đây là mệnh lệnh của Vương gia. . . . . .”
Thanh âm Chu quản gia mang theo ý cầu khẩn. Đi theo bên người Vương gia nhiều năm như vậy, nhất cử nhất động của Vương gia thậm chí là một ánh mắt, ông cũng có hiểu ngầm đến chín mười phần.