Ánh mắt của hắn thật là khủng khϊếp!
Tâm Lộ Nhi cũng không nhịn được mà run rẩy, hắn muốn làm cái gì? Không phải là lại muốn tính mạng của nàng chứ?
Lời nói run rẩy của Tuệ Nhi hiện tại vẫn vang vọng bên tai, rõ ràng làm cho người ta phát run ——
Hắn muốn hại đứa bé này, hắn sẽ không thừa nhận đứa bé này !
Mà hôm nay, nàng cự tuyệt yêu cầu của hắn cho nên hắn mới. . . . . .
“Ta nói ngươi có tin hay không? Vương gia, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần nhưng ngươi không tin, ngươi không tin, ta đâu còn cách nào khác. . . . . .”
Dường như là nhắm mắt nói xong, lại thấy mắt hắn lạnh hơn, hơi thở trên người càng thêm sát khí!
“Nàng vẫn là nói như vậy? Nàng còn dám nói như vậy?”
Tại sao, nàng sắp chết nhưng vẫn che chở người nam nhân kia! Tại sao nàng phải cố chấp như vậy?
Lộ Nhi, hắn đối với nàng quan trọng như vậy sao?
Nàng nói, nếu như muốn tính mạng đứa bé này nàng cũng không sống nữa, hắn chợt rất muốn biết chuyện này có thể xảy ra không——
Nếu quả thật là như vậy, nàng thật sự muốn chết sao?
Ánh mắt lạnh lẽo, nghĩ đến nam nhân mà hắn không biết, trong lòng Hiên Vương càng thêm buồn bực.
Đó là ai, đáng chết. Cho tới bây giờ, hắn cũng không tra ra lai lịch người nam nhân kia?
“Đợi lát nữa bổn vương sẽ cho người đưa thuốc đến cho nàng!”
Lạnh lùng phân phó xong, hắn bước chân thật nhanh, hoang mang chạy ra ngoài!
Đúng vậy, ngay cả Lộ Nhi cũng cảm thấy, hắn đang chạy trốn, chạy trối chết!
Thuốc? Nàng sẽ không ngây thơ cho rằng thuốc hắn đưa tới sẽ là thuốc dưỡng thai, nhưng thuốc phá thai nàng tuyệt đối sẽ không uống.
Hừ, Vương gia dã man, không trách được tại sao nói chuyện ôn nhu như vậy, thì ra là hắn đã tính toán. . . . . .
Tay nàng ôn nhu vuốt ve bụng. Đứa nhỏ, mẹ thật sự không bảo vệ được con sao?