Nói không cảm động cũng là giả, làm hạ nhân lâu như vậy, làm nô tỳ lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nàng được nếm đến cảm giác quan tâm của chủ tử.
“Còn nói không sao? Em nhìn mình xem. . . . . .”
Chăn che vết thương trên người, nhưng chỉ cần thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt không có chút huyết sắc nào, thấy dáng vẻ nàng suy yếu không có bao nhiêu khí lực, Lộ Nhi biết vết thương dưới chăn chắc chắn cũng không nhẹ.
“Tiểu thư, nô tỳ không sao, thật sự là không sao. . . . . .”
Hai mắt ướŧ áŧ, lỗ mũi đau xót, nước mắt giống như sắp vỡ đê nhưng Tuệ Nhi không có rơi lệ.
“Đan nhi, em cũng thật là, mới vừa rồi em đỏ mắt cái gì? Làm hại ta còn tưởng rằng. . . . . .”
Lộ Nhi quay đầu, lẩm bẩm trợn mắt nhìn nha đầu đang ngu ngơ một cái. Đan nhi bất an nháy mắt mấy cái, ngây thơ hỏi:
“Tiểu thư, Tuệ Nhi tỷ tỷ rõ ràng chính là bị thương, hơn nữa vết thương vô cùng nặng, em thấy tỷ ấy khổ sở cho nên mới đỏ mắt a. . . . . .”
Mồ hôi, thì ra là nàng hiểu sai ý rồi! Nàng còn tưởng rằng Tuệ Nhi chết chứ?
Lộ Nhi thở dài, quay đầu, ôn nhu hỏi:
“Tuệ Nhi, có đau không? Đã bôi thuốc chưa? Nha đầu kia cũng không có nói rõ ràng, làm ta vội muốn chết. . . . . .”
Tuệ Nhi vội vàng lắc đầu một cái:
“Tiểu thư, nô tỳ không sao, thật không sao. Đã bôi thuốc. . . . . .”
“Vậy thì tốt!”
Lại dặn dò Tuệ Nhi mấy câu, Lộ Nhi nhìn sắc trời đã không còn sớm, cũng đến giờ ăn cơm tối rồi, liền từ biệt.
Cũng không biết là có phải bụng ngày càng lớn hay không, nàng gần đây không thể chịu được đói dù chỉ một chút.
Bình thường chưa tới lúc ăn cơm thì bụng đã cảm thấy đói liền kêu rột rột. Nàng rất muốn đem thức ăn còn dư gì đó gói lại nhưng lại không muốn nói chuyện đó với Vương gia !
Có lẽ là do nàng không có thói quen cùng hắn nói chuyện.
Đặt tay lên bụng, nàng không khỏi lại nghĩ tới trước đây không lâu Tuệ Nhi len lén nói qua với nàng, Tuệ Nhi nói Vương gia có thể sẽ gây bất lợi với đứa bé này. . . . . .
Hại hài tử, làm sao có thể?
Bảo Bảo chính là. . . . . .
Nói thế nào cũng là hài tử của hắn, mặc dù hiện tại hắn không thừa nhận!