Thấy khinh bỉ trong mắt nàng ta, Lộ Nhi chợt hiểu ——
A, thì ra là nàng ta tới đuổi người.
Nàng ta muốn mình đi? Nàng cũng rất muốn đi, vậy thì hai người có chung một mục đích, không biết có thể đứng ở cùng một chiến tuyến không?
“Haiz, mỹ nữ, cô cũng không cần nói ra. . . . . .”
Nâng cánh tay lên, Lộ Nhi làm bộ xoa khóe mắt, mặc dù phía trên căn bản không có tí nước mắt nào nhưng cộng thêm thanh âm khóc lóc kia cũng có thể làm mê muội cặp mắt của nữ nhân ngốc này:
“Ta cũng muốn đi, nhưng là. . . . . .”
“Nhưng mà cái gì? Ngươi nghĩ đi, lúc này rời đi không phải là tốt rồi?”
Nghe được Lộ Nhi muốn rời khỏi, Ngọc Hà cao hứng thiếu chút nữa cũng nhảy lên, mặc dù Vương gia có nhiều nữ nhân, nhưng. . . . . .
Nhưng lại chưa từng có một nữ nhân nào làm cho nàng cảm thấy áp lực lớn như vậy!
Có mấy lần bà bầu này chọc giận Vương gia, ra sức chọc giận Vương gia!
Nàng tưởng rằng Vương gia sẽ tức giận, sẽ nổi giận, sẽ vội vàng bắt nàng ta xuất phủ, thậm chí sẽ gϊếŧ nàng ta!
Nhưng nàng ta vẫn sống tốt, vẫn luôn sống thật khỏe mạnh, sống đến bây giờ.
Nàng ta tạo ra áp lực quá lớn, nàng cũng nhạy cảm cảm giác được Vương gia đối với nàng ta khác hẳn với nữ nhân khác.
Mặc dù trong bụng của nàng ta không biết là dã chủng của người nào!
“Haiz, ta cũng vậy muốn đi, nhưng. . . . . .”
Lộ Nhi khó xử nháy mắt mấy cái, đáng thương nhìn nữ nhân kia, bộ dáng của nàng đã thành công khơi lên lòng hiếu kỳ của Ngọc Hà.
“Nhưng cái gì?”
Ngọc Hà nhăn mày, lần đầu tiên thấy nữ nhân này cũng có lúc kém cỏi như vậy.
“Là Vương gia a, hắn nói khi ta tới không cẩn thận phá hỏng nóc phòng của cô, phải bồi thường . . . . . .”
Nói đến nóc nhà, trong lòng Ngọc Hà chợt khó chịu, nàng ta không chỉ phá hư chuyện tốt của mình lại còn phá hỏng nóc nhà, đến bây giờ Vương gia cũng không có lên tiếng sửa chữa!
“Đó là dĩ nhiên, ngươi bảo nam nhân của ngươi mang bạc đến không phải là. . . . . ."