Hắn là Vương gia tôn quý, muốn nữ nhân dạng gì mà chẳng có? Nhưng hắn vẫn nhằm vào mình, cùng mình đối nghịch.
“Việc này. . . . . .”
Vấn đề này hỏi thật hay, nếu như nàng không phải là nàng, hắn cũng không cần phải liếc nhìn dù chỉ một chút.
“Là nàng phá vỡ giấc mộng của ta, một giấc mộng rất đẹp. Lộ Nhi vốn là thuần khiết nhất thế gian, nhưng nàng tại sao phải làm Lộ Nhi hổ thẹn? Lộ Nhi là tiên nữ của ta, nhưng nàng lại. . . . . .”
Tiên nữ, hắn còn nói đến tiên nữ!
Nghĩ đến những lời hắn đã từng nói trong đêm đó, gương mặt Lộ Nhi vốn nhợt nhạt giờ đây lại nhiễm một tầng hồng nhàn nhạt:
“Ta. . . . Ta lặp lại lần nữa, đây thật sự là con của ngươi, vẫn là tại đêm đó. . . .”
Nhìn sắc mặt hắn thay đổi, trước khi hắn phát tác, Lộ Nhi thở dài, lời nói còn lại đều nuốt vào trong bụng ——
Hắn cũng chỉ là cổ nhân, nàng nên hiểu rõ hắn sẽ không tin tưởng mình.
Thật ra thì nếu ở hiện đại trừ việc xét nghiệm ra nàng cũng sẽ không tin tưởng!
Bất đắc dĩ xoay người, nàng cần phải trở về, cuộc sống năm năm không cần lo tính, nàng nên cảm thấy cao hứng ——
Ít ra nàng cũng không lo đến việc ăn mặc của mình. Rơi vào Vương phủ, biết được hai Vương gia đẹp trai tuấn dật phi phàm, về sau có mỹ nam để nhìn, mỹ nữ để dưỡng mắt, ăn dấm chua, cuộc sống nhất định sẽ muôn màu muôn vẻ!
Bảo Bảo, con có trách mẹ con vô dụng hay không?
Người cha dã man của con căn bản là một thế lực tà ác, căn bản cũng không phải là người gì tốt.
Mà mẹ cũng là bất đắc dĩ khuất phục, mẹ cũng có nỗi khổ tâm.
“Lộ Nhi. . . . . .”
Ra ngoài thư phòng không xa, liền nghe thấy có người đang gọi tên nàng. Lộ Nhi xoay người, thấy Khánh Vương một thân bạch y, nhìn trên mặt hắn có nụ cười xấu xa như thường ngày, nàng chợt nở một nụ cười.
Có người nói cưỡi ngựa trắng không nhất định là hoàng tử. Theo Lộ Nhi thấy thì mặc bạch y cũng chưa chắc là tiểu bạch kiểm . . . . .