Có lúc làm mực bắn cả ra ngoài nhưng ông cũng không bao giờ mắng nàng, chẳng qua là cười hì hì sờ sờ đầu của nàng, hiền lành cười nói:
“Lộ Nhi à, con nhìn mình xem, thật sự biến thành tiểu hoa miêu nghịch ngợm rồi . . . . . .”
Khi đó, nàng luôn cười tinh nghịch, thậm chí còn làm mặt quỷ chọc cho ông ha ha cười lớn. . . . . .
“Nữ nhân. . . . . .”
Bên tai vang lên thanh âm không vui ——
Hắn là Vương gia, làm sao lại có người dám xem nhẹ hắn như vậy?
Nữ nhân này, cũng quá. . . quá lớn mật. . . . . .
“Hắc hắc, thư phòng của Vương gia quả thật là rất rộng . . . . . .”
Vội vàng phục hồi lại tinh thần, nàng lúng túng cười trừ, ánh mắt quét qua một hàng giá sách được xếp ngay ngắn, trong lòng thầm nghĩ tàng thư của hắn thật đúng là phong phú.
Có điều việc này cùng nàng không có quan hệ, nàng là . . . . . .
Nghĩ đến mục đích của mình, nụ cười trên mặt đã sớm biến mất không thấy gì mà thay vào đó là lạnh nhạt thường ngày, Lộ Nhi ôn nhu nói:
“Vương gia, ta tới là muốn hỏi một chút, quản gia tính toán như thế nào vậy? Ta nghe các nha hoàn nói qua rồi, các nàng một năm cũng chỉ kiếm được mấy lượng bạc, cái nóc nhà đó đoán chừng sửa toàn bộ cũng không dùng hết một trăm lượng chứ? Làm sao mà ngài có thể nói là mất hai ngàn lượng. . . . . .”
Lừa gạt, chưa từng gặp qua kẻ lừa gạt như vậy. Hắn có quyền yêu cầu bồi thường nhưng không thể yêu cầu quá mức như vậy.
Việc này xem như là bắt nạt phụ nữ có thai.
Luật pháp ở đây không giống hiện đại, nếu như giống thì nàng có thể kiện hắn.
“A, việc đó à, quản gia nói là hai ngàn lượng bạc ư?”
Mày kiếm nhếch lên, đôi mắt như sóng nước khẽ dao động, hắn ra vẻ như không hề biết chuyện, hơi suy tư một chút:
“Không đúng, có phải quản gia tính toán lầm rồi không? Tại sao có thể là hai ngàn lượng chứ?”
Hắn chợt đứng lên, dường như phiền não bước đi, Lộ Nhi vội vàng nói:
“Đúng nha, ta cũng cảm thấy không đúng, chỉ là nóc nhà mà thôi, không tốn bao nhiêu bạc . . . . . . Vương gia, nếu không. . . . . . Nếu không ta sẽ tự mình hỏi thăm xem cần bao nhiêu bạc?