Có điều giấy cũng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, Hiên Vương cười tà mị ——
Một nụ cười, cực kỳ tuấn mỹ, đủ để cho thiên địa không ánh sáng, vạn vật thất sắc.
Nhưng thật tiếc vì không có người nào nhìn được nụ cười ấy. Đó là nụ cười tràn đầy tính toán, đó cũng là nụ cười vì gian kế được như ý.
“Hắt xì. . . . . .”
Một tiếng hắt xì hoa lệ lệ vang lên, Lộ Nhi chỉ cảm thấy trên người ấm áp ——
Thân thể của nàng cứng đờ, ánh mắt cuối cùng cũng từ trúc xanh chuyển lên, quay đầu nhìn về sau lưng ——
Đó là gương mặt tuấn tú giận đến nỗi tái đi, mà tay của hắn còn khoác lên đầu vai của nàng, trong đôi mắt mang theo nhàn nhạt ý trách móc:
“Nơi này gió lớn, nàng không biết phải mặc nhiều y phục sao? Nữ nhân ngốc!”
Giọng nói rất không tốt, thanh âm cũng không ôn nhu nhưng lời hắn nói thật ấm áp kỳ lạ lấy lòng nàng, nàng lại mới bình tâm ——
Thậm chí trong khoảng thời gian ngắn làm cho nàng cũng quên mất mục đích tới chỗ này để làm gì?
Thật ra thì bình thường làm cho người ta ấm áp không phải là nói ngọt, không phải là mật ngữ.
Giọng nói nhàn nhạt, lời quan tâm giống như trách cứ kia lại thường có thể hòa tan trái tim của một người.
“Nữ nhân, choáng váng sao?”
Nhẹ nhàng kéo người nàng, khóe mắt thấy trên nóc nhà một bóng dáng mất mác, hắn tà mị cười:
“Đi, chúng ta trở về đi thôi!”
Xem ra mị lực của mỹ nam thật sự là khó có thể chống đỡ được. Tỉnh táo như Lộ Nhi, trong khoảng thời gian ngắn cũng bị ôn nhu của hắn mê hoặc tâm trí, một chút phản bác cũng không có liền theo hắn đi vào.
Đến thư phòng, chóp mũi có mùi mực nhàn nhạt.
Không phải là rất khó ngửi, ngược lại làm cho người ta cảm thấy thân thiết.
Nàng chưa từng dùng bút lông, nhưng nhớ lúc còn nhỏ, ông nàng rất thích luyện chữ.
Khi đó, nàng rất nhỏ, đối với hết thảy mọi thứ cũng thật tò mò, thường thường sẽ xung phong nhận việc mài mực giúp ông ——
Kết quả là làm dơ bộ váy trắng tinh, mặt bẩn giống như tiểu hoa miêu đáng yêu.