Đàn ông có cái mã thì được lợi ích gì?
Tính khí không tốt, tính nết không tốt, nhân phẩm cũng không tốt, căn bản là ——
Cái gì cũng không được, cái gì cũng không tốt!
Bảo Bảo, mẹ quyết định, con không cần phải làm con trai của Vương gia hẹp hòi, dã man, thay đổi thất thường này, mẹ sẽ tìm cho con một người cha có phẩm hạnh tốt đẹp nhé?
Trong lòng lặng lẽ cùng Bảo Bảo thương lượng mà vẻ mặt nàng thay đổi liên tục, qua hồi lâu mới khôi phục lại khuôn mặt ửng hồng như lúc trước ——
“Vậy chúng ta đến thư phòng thôi!”
Thanh âm bình tĩnh ngay cả chính nàng cũng cảm thấy quái dị. Gì chứ, thì ra là tính tình của nàng cũng có thể tốt như vậy?
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Jesus lại nói “Nếu người ta đánh vào má trái con thì hãy đưa má phải cho họ đánh”——
Bởi vì mình không thể đối đầu với kẻ đánh mình. Nếu như phản kháng vậy sẽ bị đánh hai, ba cái, thậm chí là mọi nơi. . . . . .
“Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?”
Mặc dù tiếp xúc cùng Lộ Nhi một khoảng thời gian không lâu, nhưng Tuệ Nhi vẫn có chút hiểu rõ Lộ Nhi!
Nàng không phải là một người dễ nói chuyện, tính khí tốt như vậy!
“Không sao, ta rất khỏe!”
Lộ Nhi cười rực rỡ, đáp lại ánh mắt hồ nghi của Tuệ Nhi, nhẹ giọng nói:
“Vương gia biết phụ nữ mang thai nên thường xuyên hoạt động cho nên để cho ta ra ngoài đi bộ một chút, ta không nên cảm thấy cao hứng sao?”
Lông mày của Lộ Nhi thon dài rất đẹp cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi tay búp măng tinh tế, mặc dù không thể coi là mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng là một người đẹp!
Thật ra thì thời còn đi học vẫn luôn có rất nhiều nam sinh thích nàng, có điều mẹ nàng quản giáo rất nghiêm nên nàng đành lễ phép mà từ chối.
Ai cũng không thể nghĩ đến, nàng lại ở trong mộng xuyên qua đến cổ đại gặp người đàn ông chưa từng nhìn thấy để rồi mang thai.
Haiz, những lời này nói ra ai sẽ tin tưởng chứ? Không trực tiếp đem nàng vào bệnh viện tâm thần đã là tốt lắm rồi.
Có điều là lần này Vương gia kia thật quá đáng!
Đơn giản chính là thật quá đáng!
Hắn không biết nàng là một phụ nữ có thai sao?