Cảm giác được hắn thất vọng, Lộ Nhi cuống quít muốn giải thích cái gì.
Nhưng hắn khoát khoát tay, khẽ thở dài:
“Lộ Nhi, thật xin lỗi, cho tới bây giờ ta cũng không biết nàng sẽ. . . . . .”
Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới, mình lại cho Lộ Nhi áp lực lớn như vậy!
Hắn vẫn luôn nghĩ đến, tại sao Lộ Nhi và Khánh Vương luôn hòa hợp như vậy, nhưng khi ở cùng mình, nàng lại rất thận trọng!
Không nghĩ tới, là vì vậy. . . . . .
Áp lực hắn cho nàng hình như là quá lớn!
Cho nên nàng mới có thể cố ý lấy lòng mình! Nhưng đó là lấy lòng, không phải thật tâm.
Lộ Nhi kinh hãi, nàng không biết tại sao hắn phải nói như vậy!
Tại sao phải như vậy . . . . . .
Lộ Nhi khẽ thở dài cười nói:
“Vương gia, thật ra thì nhiều lúc chàng cũng rất ôn nhu, Lộ Nhi rất thích lúc chàng ôn nhu. . . . . .”
Có điều mặc dù hắn ôn nhu hơn nữa, lúc nàng nói chuyện cũng không dám quá mức càn rỡ.
“Lộ Nhi, về sau có việc gì cứ nói trực tiếp với ta là tốt rồi, ta sẽ không nổi giận, có thể không?”
Trong thanh âm mang theo vội vàng chính hắn cũng không hiểu, bỗng nhiên hắn rất muốn biết vị trí của mình trong suy nghĩ Lộ Nhi.
“Cái này. . . . . . Tốt. . . . . .”
Thấy chân thành trong mắt hắn, Lộ Nhi không đành lòng cự tuyệt. Nhưng có câu nói, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thực sự Hiên Vương sẽ không nổi giận với mình sao?
“Lộ Nhi, nàng vẫn không tin ta? Nếu không ta thề!”
Thề? Thề có ích lợi gì ?
Lộ Nhi bắt được cánh tay hắn giơ lên, khẽ cười nói:
“Vương gia, không cần thề, nếu quả thật chàng muốn ta an tâm thì viết giấy cam đoan cho ta đi! Như vậy ta cảm thấy có chút an toàn!
Đúng, viết giấy cam đoan, trước khi hắn phát giận, nàng có thể lấy giấy cam đoan ra, nên cũng không sợ hắn sẽ lại ăn quỵt.