Quay đầu lại mới nhìn đến Đan nhi đã ngã dưới đất, người kia không muốn để cho Đan nhi thấy hắn?
“Đan nhi. . . . . .”
Có chút khó khăn ngồi xổm người xuống, Lộ Nhi vỗ mặt Đan nhi, vội vàng gọi.
“Ta. . . . . .”
Đánh mấy cái, Đan nhi rốt cục tỉnh lại, nàng mê man mở to mắt, trong mắt tràn đầy ý khó hiểu:
“Tiểu thư, tại sao em. . . . . .”
“Em té xỉu, không có chuyện gì. . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, Đan nhi lại nhìn xung quanh vừa hay nhìn thấy tảng đá cách đó không xa, hốt hoảng nhìn Lộ Nhi:
“Tiểu thư, người mới vừa. . . . . . hài tử?”
“Ta không sao, ta cùng hài tử rất tốt. . . . . .”
Đỡ Đan nhi dậy, Lộ Nhi nhẹ giọng an ủi:
“Em xem, ta không sao, nhưng em lại. . . . . .”
Cũng không biết ngã có đau hay không, người kia cũng thật là, cũng không phải là bộ dạng khó nhìn, làm gì phải lén lút như vậy?
“Tiểu thư, em không sao, nô tỳ chẳng qua là lo lắng cho tiểu thư. . . . . . Mới vừa rồi hình như nô tỳ thấy có người. . . . . .”
Đan nhi nhăn mày, là có người cứu tiểu thư.
“Đúng vậy, hẳn là thị vệ trong phủ, hắn đã đi rồi. . . . . .”
Lộ Nhi không muốn làm cho nha đầu vì mình mà lo lắng, cũng không có nói cho nàng biết về chuyện người nam nhân kia.
“A, vậy thì tốt, tiểu thư không sao là tốt rồi. . . . . .”
Nhìn tảng đá đáng ghét, Lộ Nhi tức không thể vứt ra một chỗ. Đá nó mấy cước cho hả giận, nàng để cho Đan nhi đem tảng đá vứt sang một bên——
Dù sao hiện tại trong phủ này, người sợ ngã nhất chính là một mình mình.
Các nàng té ngã một cái cũng chỉ là cảm thấy hơi đau mà thôi, mà mình lại ——
Xảy ra đại sự!
Dọn dẹp xong tảng đá, mới vừa đi mấy bước, phía sau nghe được có người đang gọi nàng, chỉ loáng thoáng cũng không biết là thật hay ảo.
“Tiểu thư, hình như có người gọi chúng ta. . . . . .”
Đan nhi dừng lại, cũng sắp đến nơi rồi, tại sao vào lúc này lại có người nhớ tới tiểu thư?