Quyển 1 - Chương 12: Cuối cùng rời đi

Ngày thứ hai, ánh mặt trời sáng rỡ dị thường, Lộ Nhi nhìn mặt trời rực rỡ đột nhiên cảm giác cực kỳ phiền não ——

Mặt trời, mặt trời có cái gì tốt, nàng rất xui xẻo, giống như chuyện lạ lần trước, cũng là cùng mặt trời có liên quan!

Còn có trăng sáng, tròn như vậy, xinh đẹp như vậy, nhưng ai biết tà ác như thế!

Giống như người nam nhân kia đều là chuyện xấu!

Uống rượu say có gì đặc biệt hơn người, khí lực lớn có gì tốt, bộ dạng đẹp trai thì tốt lắm sao……

Nàng, nếu như để cho nàng nhìn thấy người nam nhân kia, nhất định sẽ hung hăng sửa chữa hắn một bữa!

Ô ô, bọn họ ngay cả lời nói cũng không có mấy câu, nam nhân đáng chết lại đem nàng ăn!

Bảo Bảo, đứa nhỏ, cha con không phải là người tốt. . . . . .

Ô ô, đứa nhỏ đáng thương, đến bây giờ ngay cả cha con họ gì tên gì mẹ cũng không biết, con sẽ theo họ mẹ chứ, có được hay không?



Làm như nghe hiểu lời của Lộ Nhi, đứa bé trong bụng thế nhưng đá đá chân, Lộ Nhi cao hứng ha ha cười lớn. . . . . .

Lộ Nhi ở trong nhà, hồn nhiên không biết bên ngoài gió đã bắt đầu thổi, gió cuốn một tờ giấy, thẳng tắp hướng lên trên mà bay, bay tới trên cửa sổ, áp trên mặt kính.

“A. . . . . .”

Nhìn chữ như gà bới đột nhiên quỷ dị xuất hiện, Lộ Nhi hô to một tiếng, mẹ nàng cũng đúng lúc quay ra, vừa hay nhìn thấy một vòng lam quang nhàn nhạt bao bọc Lộ Nhi, bà muốn đi đến nhưng làm thế nào cũng không đến gần được.

Nơi đó, giống như có một luồng khí đặc biệt, lam quang bao quanh Lộ Nhi thật chặt. Bà nhìn Lộ Nhi, nhìn thấy nàng đang vùng vẫy, vươn tay ra, lại xuyên qua luồng khí đó, nhưng bà vẫn không bắt được con gái. . . . . .

Lam quang mông lung, kéo dài gần mười phút mới dần dần tiêu tán, bên trong nhà yên tĩnh, nơi nào còn có bóng dáng của Lộ Nhi?

Bà ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa vốn có tờ bùa chú, lúc này đã sớm hóa thành mảnh vụn, bị gió thổi không thấy tăm hơi. . . . . .

“Cô ấy có chỗ của mình, ở chỗ này cô ấy chỉ có một con đường chết, đi cũng tốt! Bà cũng không cần thương tâm! Đi cũng tốt. . . . . .”

Thần Toán Tử đột nhiên đi tới, nhìn mẹ Lộ Nhi thương tâm tuyệt vọng, lạnh lùng nói. . . .