Nói đến viết chữ bằng bút lông, nàng có điểm tự ti, ô ô, không thể so sánh với Khánh Vương, căn bản là chữ chẳng khác gì giun bò.
“Chữ của nàng? Lộ Nhi, nàng viết mấy chữ cho ta xem một chút?”
Tiện thể bắt bẻ nàng. Khánh Vương thầm nghĩ trong đầu.
“Ta à, hay là thôi đi! Bắt đầu từ hôm nay ta muốn luyện chữ, nhất định sẽ viết đẹp hơn ngươi !”
Lộ Nhi tự tin nháy mắt mấy cái, Khánh Vương cười nhạt nói:
“Cũng tốt!”
“Vậy chúng ta treo lên đi! Cuối cùng đã đổi tên rồi, Thính Vũ Các, cảm thấy phong cảnh hữu ý rất nhiều. . . . . .”
Lộ Nhi vui vẻ nhìn Khánh Vương, hắn vội vàng cười nói:
“Nàng thích là tốt rồi!”
Trời ạ, mỹ nam nha, tại sao ngươi lại cười tà mị với ta như thế? Ngươi không biết khi ngươi cười rất dễ dàng làm cho người ta mơ tưởng viển vông sao?
Ô ô, mặc dù nàng bây giờ là bà bầu nhưng cũng chưa trải qua tình cảm của một thiếu nữ nên có, thấy khuôn mặt tươi cười khuynh thành của mỹ nam cũng sẽ. . . . . .
Sẽ. . . . . .
Tâm sẽ nhảy loạn!
“Lộ Nhi, đi thôi!”
Nhưng người nào đó hiển nhiên đối với nụ cười của chính mình không có bao nhiêu tự giác, hắn không chú ý tới sắc mặt Lộ Nhi,chẳng qua là gấp gáp muốn giúp Lộ Nhi treo lên.
“Ừ. . . . . .”
Hai người hưng phấn đi ra ngoài, một mình Đan nhi càng thêm lo lắng.
Trong lòng của nàng, tiểu thư đang ở Vương Phủ thì chính là người của Vương gia, nàng là người của Hiên Vương phủ tự nhiên cũng liền hướng về phía Hiên Vương.
“Tiểu thư. . . . . .”
Nhìn tiểu thư hưng phấn bước đi, Đan nhi vội vàng chạy tới, cẩn thận dìu Lộ Nhi, ba người cùng nhau đến cửa viện.
“Phu nhân, người xem. . . . . .”
Hương Linh cùng nha đầu vốn là tới đây nhìn thử nữ nhân đặc biệt trong Vương phủ này, còn chưa tới cửa liền thấy Lộ Nhi cùng Khánh Vương đi ra ngoài. Nàng ta vội vàng nấp sau cây, lặng lẽ nhìn mấy người bọn họ.
“Phu nhân, Khánh Vương sao lại ở chỗ này?”