“Cô cùng đứa bé đều không thuộc về nơi này, cô gái, cô cần phải trở về!”
Thấy Lộ Nhi, hai mắt ông ta lóe lên, đột nhiên quỷ dị nói.
“Cái gì? Trở về? Trở về nơi nào?”
Nói cái gì vậy? Nàng không thuộc về nơi này? Nàng từ nhỏ ở chỗ này sinh ra, ở chỗ này lớn lên, làm sao sẽ không thuộc về nơi này?
“Trở lại nơi cha của đứa bé. . . . . .”
Ông ta thần bí cười một tiếng, trong tay không biết làm sao lại có thêm tờ giấy màu vàng sáng, dặn dò:
“Trưa mai, chính là thời cơ tốt nhất để trở về, đưa phù chú này nhắm ngay mặt trời có thể dẫn cô trở về. . . . . .”
Nói xong, ông không giải thích cái gì nữa, mặt không chút thay đổi rời đi.
Lộ Nhi lắc đầu một cái, nhận lấy tờ giấy trong tay mẹ nàng đang ngơ ngác, phía trên đều là những chữ gì như gà bới, đều là đồ chơi gạt người!
Trở lại bên cạnh hắn, đây chẳng phải là trở lại trong mộng của nàng?
Người nếu như có thể trở về trong mộng, đó không phải là nằm mơ thì là cái gì?
Người kia, vốn chính là một người đẹp trai trong mộng nàng tạo ra a. . . . . .
“Mẹ, đừng tin! Thứ gì. . . . . .”
Mở cửa sổ ra, Lộ Nhi tiện tay ném một cái, bùa vẽ quái quỷ gì liền nhẹ nhàng ra ngoài, bay bổng cũng không biết rơi vào chỗ nào.
“Lộ Nhi, tại sao con lại vứt đi?”
Bà phục hồi lại tinh thần, vội vàng úp sấp phía trước cửa sổ, muốn nhìn một chút xem vật kia rơi ở nơi nào. Nhưng phía dưới sạch sẽ , thứ gì cũng không thấy.
“Lộ Nhi, làm sao con lại tùy hứng như vậy?”
“Mẹ, mẹ cũng tin tưởng sao? Cha của đứa bé, là một người trong mộng của con, con làm sao có thể trở lại trong mộng của mình? Hơn nữa, nếu coi là thật đi, làm sao con làm được? Mẹ cũng chỉ có một mình con, mẹ. . . . . .”
Thấy mẹ tức giận, Lộ Nhi thương tâm nhìn bà, nàng không thể đi, cũng không muốn đi!
“Lộ Nhi ngốc, mẹ không sao, mẹ chỉ hy vọng con sống tốt là được. . . . . .”
Đồ đã mất, có lẽ chính là ý trời đi? Ngày khác bà lại đi tìm Thần Toán Tử, xem thử còn có biện pháp khác hay không.