Chương 45

Tần Hải Thanh nhanh chóng phản ứng lại, anh chớp mắt: "Có lý!"

Anh vội vàng xé tờ giấy mình đã ký.

Tạ Hạc hơi bất ngờ nhìn Giang Nhất Minh, mỉm cười hợp tác, rồi cũng xé tờ cam kết sinh tử.

Vu Minh Hạo hơi do dự một chút rồi cũng xé theo.

Tiết Khoa ôm ngực, "Thuốc trợ tim nhanh của tôi đâu rồi???"

【Hahahahaha cái gì thế này????】

【Yêu cầu chuyển máy quay sang phía đạo diễn và đội chương trình ngay lập tức!!!】

【Cười chết mất, chơi chẳng theo quy tắc gì cả!!!】

【Không biết tâm lý đạo diễn giờ ra sao nhỉ!】

"Chúng tôi có thể vào trong được chưa?" Giang Nhất Minh nghiêng đầu hỏi.

"…Vào đi, vào đi." Tiết Khoa mệt mỏi phẩy tay.

【Dù không thấy mặt đạo diễn, nhưng giọng điệu đã nghe ra sự bất lực hoàn toàn】

【Bắt đầu cảm thấy kỳ vọng vào chương trình này rồi】

【Ban đầu xem vì Vu Minh Hạo, nhưng giờ chỉ muốn xem Giang Nhất Minh thôi haha】

【Tôi cũng thế haha! Đây là làn gió mới mẻ gì thế này】

【Không, phải là cơn bão mới đúng】

Giang Nhất Minh và ba người khác hiện đang ở một nơi gọi là Nham Ốc Đàm trong thị trấn Lương Thủy Tỉnh.

Nơi này có một quần thể hang động đá vôi rộng lớn, xung quanh là những ngôi nhà cổ được xây dựng gần núi và sông, làm từ tre và gỗ.

Những ngôi nhà được xây dựng cách mặt đất khoảng một mét rưỡi, và không gian trống bên dưới được chất đầy các đồ vật linh tinh, có gia đình còn nuôi gia súc.

Nhóm của Giang Nhất Minh vừa đi vừa nhìn ngắm, hầu như nhà nào cũng nuôi chó cỏ, nhưng kỳ lạ là chúng đều bị xích vào các cột tre gỗ.

Mọi người đều tỏ ra mơ hồ, không biết ba món đồ bí ẩn mà họ cần tìm là gì, hoàn toàn không có manh mối.

"Chúng ta đều nhận được cùng một kịch bản à?" Tạ Hạc mở lời, phá vỡ sự im lặng giữa bốn người.

Tần Hải Thanh suy nghĩ một lúc rồi nhìn Tạ Hạc: "Vậy sao chúng ta không đối chiếu thử?"

Tạ Hạc gật đầu: "Kịch bản của tôi kể về một cô gái và bạn của cô ấy. Hai người cùng nhau đi một chặng đường dài để đến thành phố lớn học. Sau khi rời nhà, cô ấy gửi thư về nhà hàng ngày để báo bình an, và ngày tháng trên thư không bao giờ gián đoạn. Cho đến ngày 27 tháng 10, tần suất gửi thư bắt đầu chậm lại, ba ngày một lá, rồi năm ngày một lá, dần dần cô ấy mất liên lạc với gia đình."

Tần Hải Thanh nghe xong, nheo mắt lại: "Kịch bản của tôi thì khác, nó viết về một cô gái sống ở vùng núi, hàng ngày phải dậy sớm, nuôi lợn dọn phân, còn bị đánh đập và chửi rủa. Người dân địa phương thỉnh thoảng giúp đỡ cô ấy, nhưng ai cũng sợ người đàn ông trong nhà cô ấy, không ai dám lên tiếng khi cô bị ngược đãi.

Mỗi đêm, cô gái bị đánh bằng roi tre, đêm nào cũng khóc than. Cho đến một ngày, tiếng khóc của cô đột ngột im bặt, và từ đó không ai trong núi thấy cô gái nữa."

Vu Minh Hạo khẽ "ừm" một tiếng, nói: "Có vẻ nhân vật chính trong kịch bản của tôi khác các bạn, đó là một cậu bé."

"Cậu bé từ nhỏ đã ở nhà, chưa từng ra ngoài, cũng không được giáo dục gì. Tất cả kiến thức và khả năng phán đoán của cậu đều đến từ cha và chị gái.

Niềm vui lớn nhất của cậu mỗi đêm là nhìn thấy cha và chị chơi đùa cùng nhau, nhưng cha chưa bao giờ chơi với cậu."