Vì bữa tối tôm càng này là do Giang thiếu gia hào phóng quyên góp, cộng thêm thùng bia xếp sau ghế và đá viên trong tủ lạnh nhỏ, tất cả nhân viên đều đối với câu "ăn thêm một miếng nữa" của Giang Nhất Minh biểu hiện sự khoan dung cực đại.
"Một miếng sao mà đủ? Dù sao lát nữa cũng không có ai, ăn no rồi luyện tập sau cũng được." Trợ lý của Tiết Dương cùng cháu trai Tiết Dương nói.
"Vẫn còn thời gian mà, bây giờ mới hơn có mười giờ mấy. Nếu Giang thiếu mà mua thêm bia nữa, tôi ở lại với ông diễn tập ngày đêm luôn!”
"Đúng đúng đúng!"
"Hight tới sáng luôn!"
Giang Nhất Minh nhếch khóe miệng, rõ ràng là người muốn làm biếng ở đây còn nhiều hơn y.
"Đã hơn mười giờ rồi?" Giang Nhất Minh chợt nghĩ tới điều gì, y lấy ra mấy tờ khăn ướt lau tay và miệng. “Tôi nghĩ…” Y kéo dài giọng, các nhân viên đang ăn tôm đều quay đầu lại nhìn, y:"Các chàng gái cô gái xinh đẹp không nên thức khuya như vậy, chúng ta nên bắt đầu thôi."
"Nghe Giang thiếu!"
Tiết Kha ngơ ngác nhìn Giang Nhất Minh, tự hỏi tại sao Giang thiếu lại đột nhiên đổi ý.
Đột nhiên, ánh mắt Tiết Kha chạm vào mặt Giang Nhất Minh.
Hắn bắt gặp đôi mắt đen láy của Giang Nhất Minh, chợt mí mắt bên phải giật giật hai lần, hắn giơ tay đè lại, vô thức nói "Trái lành phải họa” trong đầu, sau đó giật mình.
Tiết Kha nhớ đến lần kỳ ngộ đêm đó.
"Vậy thì bắt đầu thôi." Hắn ho một tiếng,hắng giọng nói.
Giang Nhất Minh nhảy lên sân khấu và gật đầu với người điều khiển hiện trường để báo hiệu đã sẵn sàng.
Ánh đèn, âm nhạc, sân khấu, Giang Nhất Minh đang chờ khúc dạo đầu nhẹ nhàng trôi qua.
Bên dưới là tiếng bàn tán xôn xao của khán giả, Giang Nhất Minh cũng nghe được một ít.
"Mà nói này, Giang thiếu dự định chuẩn bị cái gì?”
"Tui nhìn thấy thứ gì đó giống như khúc gỗ trên tay anh ấy. Hay là cái đó là một loại nhạc cụ độc đáo nào đó ta?"
"Gì? Giang thiếu có thể làm được vậy luôn? Tôi tưởng Giang thiếu chỉ biết hát..."
"Chậc! Một bữa tôm càng này của Giang thiếu không mua được cái miệng cậu à?"
"Hehe, cậu phải nghe tôi nói hết chớ? Giang thiếu ấy hả, cậu ấy chỉ cần hát thôi cũng đủ hạ gục mấy thí sinh ở đây rồi."
"Chậc, chân chó.”
"..."
Giang Nhất Minh khẽ lắc đầu, trong lòng lại thấy buồn cười, y theo tiết tấu âm nhạc, chậm rãi tấu Huân trong tay theo giai điệu.
Giai điệu dài kết hợp với âm sắc độc đáo của Huân, tiếng bàn tán của khán giả chợt biến mất, chỉ còn lại bản nhạc Huân do Giang Nhất Minh trình diễn và phần hòa âm hài hòa theo sau.
[??????]
[Ê cái đậu má này là do Giang Nhất Minh thổi ra hả? Mẹ nó đứa nào hồi lúc đăng bài tin với cái tiêu đề gì mà"Giang Nhất Minh Restart, ông hoàng trong làng làm biếng không học thức?" bịp tao rồi!!!]
[Tui khóc rồi!! Đây là thần tiền đang thổi sáo thì có! Trời ơi, hôm nay tui phải để lại cho kỹ sư ánh sáng một cái đùi gà đươc, cho tui một chùm ánh sáng trắng đơn giản chiếu lên là đủ thành thần tiên rồi!]
[Tiếng sáo của Giang thiếu gia đưa tôi về lại giảng đường năm cấp hai, nhớ tới một câu thơ cổ: *BẤT CẢM CAO THANH NGỮ, KHỦNG KINH THIÊN THƯỢNG NHÂN!!!]
*không dám to tiếng, sợ kinh động tới người
[Tôi còn đang thắc mắc tại sao mọi người đều cúi đầu không nói gì, hóa ra mọi người đều đang trong nhóm!]
[Tôi cảm thấy thật tội lỗi khi lên tiếng vào lúc này]
[+1]