Y bỏ trốn về căn hộ của Chung Thịnh.
Vì điều này mà Giang Tầm Xuyên cũng bỏ lỡ buổi tập hát của em trai mình, khiến Giang Tầm Xuyên sau khi phát hiện ra đã phải hối hận.
Chung Thịnh cắt đĩa trái cây đặt trước mặt Giang Nhất Minh. Hắn ngồi xếp bằng trên tấm thảm cạnh sofa của Giang Nhất Minh, tựa lưng vào ghế sofa nơi Giang Nhất Minh đang ngồi, ghim một miếng táo đưa lên.
Giang Nhất Minh cúi đầu vươn cổ lấy một miếng.
Chung Thịnh hài lòng với đồ ăn, Giang Nhất Minh ăn no bụng, Bảo Khải Văn... không thấy gì hết, nếu không lo chết mất.
Thời gian diễn tập và chuẩn bị trôi qua chậm rãi, chớp mắt đã đến đêm chung kết. Tất cả thí sinh tham gia đều phải trải qua buổi diễn tập và biểu diễn điệu nhảy mở màn tập thể.
So với các điệu nhảy được biểu diễn ở các cuộc thi trước, điệu nhảy khai mạc rất đơn giản. Chỉ cần một buổi sáng, tám người đã hoàn thành xong tất cả các tư thế nhảy.
Nhậm Trọng Viễn tìm thấy Giang Nhất Minh trong giờ giải lao. Giang Nhất Minh đang ngồi trên đệm mềm, cắn chiếc kính râm đã đeo khi tập và vặn nắp chai.
Nhậm Trọng Viễn thấy thế tự nhiên nhận lấy chai nước khoáng từ tay Giang Nhất Minh, vô thức mở nắp ra rồi đưa lại cho y.
Giang Nhất Minh nghi hoặc nhìn đối phương, nhướng mày: “Cám ơn?”
Nhậm Trọng Viễn hoàn hồn lại, không biết tại sao tự nhiên mặt lại đỏ bừng, có chút khinh thường nhìn Giang Nhất Minh: "... Không có gì."
"Có chuyện gì à?"Giang Nhất Minh hỏi.
"…Không, tôi chỉ qua xem thôi.” Nhậm Trọng Viễn sờ mũi, sau đó rụt người lại, cảm thấy mình không có chút tự tin nào đứng trước mặt Giang Nhất Minh.
Lục Khan ngồi bên cạnh Giang Nhất Minh lại rất quen thuộc, nhìn Nhậm Trọng Viễn rời đi, cậu thấp giọng nói: "Ray còn đang nhớ tới việc của Thầy Đoạn Phí. Mấy ngày trước không thấy cậu đến tập luyện, trong lòng buồn bực vô cùng."
"Cậu ta không phải xin lỗi rồi à? Buồn bực cái gì?" Giang Nhất Minh khó hiểu nhướng mày.
"Nhưng cậu cũng chưa tha thứ cho cậu ta mà." Lục Khan nói.
"Tôi đã nói tôi tha thứ cho cậu ta rồi.” Giang Nhất Minh nói:" Cậu ta thế này không liên quan gì đến tôi."
Lục Khan nói: "Nhưng thái độ của cậu đối với cậu ta không giống như tha thứ cho cậu ta chút nào."
Giang Nhất Minh hiểu ý, trợn mắt: "Không lẽ cậu còn bắt tôi phải bắt tay choàng vai bá cổ, nói chuyện sôi nổi nhiệt tình với cậu ta? Trước khi chuyện này xảy ra, tôi cũng không biết rõ về cậu ta."
Lục Khan nghe Giang Nhất Minh nói có lý, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao lại không có chút tình cảm nào với người đồng đội đã luyện tập ngày đêm với mình ba tháng vậy chứ?
Giang Nhất Minh đứng dậy vỗ mông: "Diễn tập xong rồi phải không ? Tôi đi ăn trưa, chiều gặp lại."
"Ơ? Chúng ta không phải đi cùng nhau sao?" Lục Khan cũng đứng lên.
"Tôi đi ăn mấy món hải sản lớn như Phật nhảy tường, AA có đi không?” Giang Nhất Minh hỏi.
"Không, ăn không nổi." Lục Khan giật giật khóe miệng.
.....
Buổi diễn tập buổi chiều là màn biểu diễn của một người, Giang Nhất Minh xếp biểu diễn cuối cùng.
Khi đến lượt Giang Nhất Minh, nhân viên ở đấy đã đặt đồ ăn khuya.
Giang Nhất Minh cùng nhóm nhân viên đang thưởng thức món tôm càng cay.
Đạo diễn Tiết Kha nhếch khóe miệng, do dự có nên quấy rầy Giang tiểu thiếu gia đang dùng bữa ăn khuya hay không.
"Giang thiếu? Giang thiếu? Ăn no chưa? Ăn xong rồi chúng ta luyện tập nhé?" Tiết đạo hơi hèn hỏi.
Giang Nhất Minh lau dầu trên miệng, môi bị dầu cay kí©h thí©ɧ đỏ bừng, khẽ gật đầu, dè dặt giơ ngón tay lên: “Ăn thêm một miếng đi.”