Chiếc Huân trong tay Giang Nhất Minh được làm bằng gốm đất sét màu tím, phủ sơn đỏ, khắc họa hình Kim Long và hoa văn đám mây, tuy đơn giản nhưng hoành tráng, không giống một loại nhạc cụ mà giống như một món đồ thủ công tinh xảo khiến người ta mê mẩn không thể rời mắt.
Giang Nhất Minh cúi đầu làm quen với chiếc Huân trong tay, không khỏi bật cười. Y xin quản gia một chiếc Huân đặc chế, nhưng không ngờ thứ ông ấy mang đến lại là một vật nhỏ hút người như vậy.
Ông quản gia sắc mặt nghiêm túc cứng nhắc, dùng giọng nói ôn nhu cung kính nói: “Loại nhạc cụ mà thiếu gia muốn nhất định phải phù hợp với thân phận và khí chất của thiếu gia. Nhạc cụ bình thường sao mà cùng đẳng cấp được."
Đại ca của Giang Nhất Minh là Giang Tầm Xuyên nhìn thấy cái Huân như vậy, lật qua lật lại trong tay, cuối cùng cau mày không vui hỏi: “Sao mà Kim Long trên này chỉ có bột vàng thôi vậy? Tồi tàn như thế, sao mà xứng với Minh Minh của chúng ta?"
Giang Nhất Minh giật lại Huân, làm mặt với Giang Tầm Xuyên: "Anh, chơi đủ rồi."
Nghe vậy, Giang Tầm Xuyên thu hồi vẻ mặt, thành thật gãi gãi sau đầu, cười nói: "Thật sao? Nhưng em thật sự không cần anh phái người làm cái mới à?"
"Em nghĩ mình là phú nhị đại uy tín chứ không phải là nhà giàu mới nổi." Giang Nhất Minh dè dặt hất cằm.
Giang phụ bên cạnh gật đầu đồng tình: "Đúng đấy, Xuyên Xuyên, con nên đọc thêm tạp chí thời trang và thẩm mỹ để trau dồi bản thân."
Giang Tầm Xuyên sờ cằm, hắn nhớ tới mình vừa xuất hiện trên trang bìa của tạp chí tháng sáu, thẩm mỹ của mình có vấn đề gì sao? Nhất định là không.
Giang Tầm Xuyên cổ đeo dây chuyền vàng, bắt chéo đôi chân dài tựa vào vai Giang Nhất Minh: “Minh Minh, anh muốn nghe em thổi vật nhỏ này.”
Giang Nhất Minh quay đầu lại liếc nhìn anh trai cao thân cao 1m87 của mình. Anh ấy vậy mà làm nũng với mình? Chịu không nỗi thiệt chớ.
Nhưng Giang Nhất Minh lại mềm lòng, cong môi đưa Huân vào miệng: “Thổi một chút thôi đó.”
Giang Tầm Xuyên hơi mở mắt, có lẽ không ngờ yêu cầu của mình sẽ được đáp ứng ngay lập tức: “Được, được.”
Sau đó lặng lẽ bật ghi âm.
Giang Nhất Minh cụp mi xuống, hít một hơi, không khí từ từ từ môi thoát ra. Những ngón tay dài với làn da trắng trong suốt cùng những đốt xương ngón tay khỏe khoắn.
Chiếc Huân màu tím làm từ gốm phát ra đủ loại âm thanh, âm sắc thanh tao lại thăng trầm, Giang Tầm Xuyên không biết Giang Nhất Minh đang chơi bản nhạc gì, nhưng trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, giống như đánh mất thứ gì đó.
Hắn ngồi thẳng dậy, nhìn vào em trai nhà mình.
Chiếc cổ thon của chàng trai cong thành một vòng cung đẹp đẽ, đôi mắt luôn lấp lánh vẻ vui tươi bị che đi một nửa, khiến Giang Tầm Xuyên khó có thể nhìn rõ đối phương đang nghĩ gì vào lúc này.
Giang Tầm Xuyên tự hỏi liệu bản nhạc mình nghe và cảm giác mình cảm nhận được có phải là điều Giang Nhất Minh đang cảm thấy lúc này không?
Hắn vô thức cau mày, cho đến khi nốt nhạc cuối cùng của bài hát dừng lại, hắn mới thu hồi mọi biểu cảm, tắt ghi âm, vô tư kinh ngạc, đột nhiên nắm lấy vai Giang Nhất Minh: "Nghe hay quá đi mất! Minh Minh biết bài này hồi nào vậy? Ngay cả người anh là anh đây cũng không biết."
“…Là một câu lạc bộ sở thích ở trường đại học, em chỉ học ngẫu nhiên mà thôi.” Giang Nhất Minh sững sờ một lúc, tìm cớ lảng tránh, rồi nói thêm một cách thừa thãi: “Em có tài mà nên học nhanh lắm."
Giang Tầm Xuyên bật cười, rất thích lời giải thích của Giang Nhất Minh.
Hắn không đi sâu vào chi tiết mà chỉ xoa mái tóc xoăn mềm mại của Giang Nhất Minh rồi đáp: “Minh Minh của chúng ta là thiên tài, có thể học mọi thứ rất nhanh”.
Giang Nhất Minh hiếm có chấp nhận lời khen ngợi này với lương tâm cắn rứt.
Cha Giang và mẹ Giang nhẹ nhàng nhướng mày nhìn hai anh em đang đánh nhau trước mặt mà không nói gì.
Giang Nhất Minh ở nhà luyện tập hai ngày, sau đó nhịn không được nữa, mỗi lần chơi Huân, Giang Tầm Xuyên đều sẽ đứng ở cửa phòng, nhìn y với ánh mắt vừa yêu thương vừa buồn bã như thể anh giống như y đang mang trong mình một nỗi đau sâu sắc nào đó.