Giang Nhất Minh nhìn hắn ta một cái, chậm rãi đi về phía cửa.
Phương Du muốn nói lại thôi, theo bản năng muốn túm lấy cổ tay áo Giang Nhất Minh, bị Giang Nhất Minh nhìn lướt qua rồi lại cứng ngắc buông xuống.
"Cám ơn cậu..." Lúc Giang Nhất Minh lướt người đi qua, bà nhẹ giọng nói.
Bước chân Giang Nhất Minh dừng một chút, y không quay đầu lại, khoát tay áo liền đi xuống lầu.
Y vừa đi xuống dưới lầu, liền nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát lặng lẽ đỗ dưới lầu, y im lặng kéo cao cổ áo, che nửa mặt, bộ dạng giống như một cư dân bình thường buổi tối chạy ra ngoài.
"Tiên sinh, nơi này không an toàn, xin ngài lập tức sơ tán." Một cảnh sát ngăn Giang Nhất Minh lại, nghiêm túc nói.
Giang Nhất Minh gật gật đầu, hạ thấp giọng, biểu hiện giống như một người buôn chuyện tò mò: "Ồ. Có chuyện gì vậy?"
"Không tiện tiết lộ, xin mau chóng rời đi càng sớm càng tốt." Cảnh sát trưởng lễ phép đáp.
Giang Nhất Minh nhún nhún vai, bước nhanh xuống lầu.
Y rẽ vào một góc trốn trong bóng tối, một lát sau, liền nghe thấy trên lầu truyền ra động tĩnh.
Y còn nghe thấy hai vợ chồng đại thẩm phòng bên cạnh lo lắng hỏi cảnh sát, có thấy một cậu thanh niên trắng trẻo sạch sẽ hay không, y khẽ cong khóe miệng cười cười.
Qua không bao lâu, Giang Nhất Minh liền nhìn thấy Thanh Ô và Phương Du, hai người bị cảnh sát áp giải xuống lầu đưa vào trong xe cảnh sát.
Phía sau còn có hai cảnh sát da ngâm, trong tay ôm một đồ vật được vấn lại bằng khăn khô.
Giang Nhất Minh liếc nhìn vẻ mặt của hai cảnh sát kia, phỏng chừng là thân thể của đứa bé ở hiện trường.
Y chờ tất cả xe cảnh sát rời đi rồi mới bước ra khỏi góc tối.
Sắc mặt y vẫn khó coi, không có một chút huyết sắc, đi hai bước liền cảm thấy trước mắt có chút hư ảnh, y dừng bước, thành thật gọi điện thoại cho Chung Thịnh.
"Hi? Anh ngủ chưa? Có tiện qua đón em được không? ”
Khi Chung Thịnh nhận được điện thoại của Giang Nhất Minh, thần kinh vẫn luôn căng thẳng cuối cùng cũng buông lỏng, "Anh đến liền.”
Lúc Chung Thịnh lái xe đến phố Khải Minh, Giang Nhất Minh đang ngồi xổm ở đầu đường, trông có vẻ bị choáng váng, nửa khuôn mặt che dưới cổ áo dựng thẳng, Chung Thịnh nhìn thấy thì nhíu mày.
"Thôi thôi, đừng làm biểu tình này, làm như em đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm vậy." Giang Nhất Minh nhìn thấy Chung Thịnh, tinh thần tốt hơn một chút, y nhếch lên một nụ cười, nói đùa,"So với những phú nhị đại kia, em làm cho các người bớt lo hơn nhiều, ít nhất tác phong của em đoan chính."
Chung Thịnh kéo Giang Nhất Minh lên, "Anh thà rằng em giống như những phú nhị đại đó, ít nhất khi bọn họ gây ra rắc rối gì, anh cũng có rất nhiều biện pháp giải quyết. "
“Đừng ở trong phúc mà không biết phúc nha.” Giang Nhất Minh tặc lưỡi, trừng mắt với Chung Thịnh .
Chung Thịnh khẽ cười, Giang Nhất Minh nửa người dựa trên người hắn, nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp vải mỏng truyền vào l*иg ngực hắn.
Hắn nhìn xuống Giang Nhất Minh, nếu không phải y thật sự không có sức, phỏng chừng đứa nhóc này sẽ không đem hơn phân nữa sức nặng dồn hết vào trên người hắn.
Hắn thở dài trong lòng, cánh tay hữu lực đỡ lấy người thanh niên, đưa y vào chiếc xe bên cạnh.
Ngày hôm sau, Giang Nhất Minh ngủ ngon lành trong căn hộ của Chung Thịnh, nếu không phải y nghe thấy tin tức từ phòng khách truyền đến, hình như là về chuyện y xử lý tối qua, không chừng y sẽ lại ngủ được một giấc đến buổi chiều.
Giang Nhất Minh ra khỏi phòng ngủ, vò mái tóc xoăn của mình, nhắm hờ mắt để xem TV trong phòng khách.
Bào Khải Văn cũng ở đây, anh quay lưng về phía Giang Nhất Minh , nhỏ giọng hỏi Chung Thịnh:"Ngài đừng nói với tôi chuyện này lại là Giang thiếu gia làm nhé."
Chung Thịnh gật đầu.
Bào Khải Văn kêu rên một tiếng, ôm mặt khóc nức nở.
“Cũng không ai biết là tôi làm, anh gào cái gì.” Giang Nhất Minh bĩu môi đứng sau lưng Bào Khải Văn, “Làm việc thiện không lưu danh cũng không nhận được thù lao, người nên khóc là tôi mới phải.”
"Giang tiểu thiếu gia, ngài có muốn suy nghĩ một chút làm một cái mặt nạ hay gì đó không? Ngài cứ làm như vậy, sớm muộn gì cũng bị lật xe, bị người khác nhận ra !" Bảo Khải Văn nói.
"Tôi không cần, tổn hại đến nhan sắc của tôi." Giang Nhất Minh xua tay.
Bảo Khải Văn nghẹn nghẹn, chợt nghe thấy Chung Thịnh bên cạnh phát ra một tiếng cười khẽ, "Bị nhận ra cũng không sao, anh cho rằng người Chung gia, Giang gia và Hạ gia ăn chay à?"
Bảo Khải Văn hoàn toàn không còn gì để nói, anh quên Giang Nhất Minh là nghệ sĩ duy nhất mình dẫn dắt thực sự có lai lịch.
Ba nhà liên thủ, nói không chừng hơn nửa giới giải trí đều có thể bắt được.
Giang Nhất Minh nghe vậy nhếch khóe miệng, lười biếng ném một ánh mắt về phía Bảo Khải Văn: "Hậu thuẫn của tôi rất lớn. "
"...... Vậy cũng không thể..."
"Anh mà cứ lải nhải, tôi sẽ không chuẩn bị màn so tài cho anh nữa." Giang Nhất Minh ngắt lời Bảo Khải Văn, trừng mắt đe dọa.
Bảo Khải Văn ngậm miệng lại, qua mấy giây không nhịn được lại mở miệng: "... Đó là trận chung kết của Restart, cậu có thể đừng nói như kiểu là một sân khấu hội nghị thường niên không giá trị được không?”
Giang Nhất Minh: ╮(╯▽╰)╭