Phương Du nhìn đứa nhỏ vặn vẹo bò ra khỏi hủ đất, sau khi ngốc lăng trầm mặc mấy giây, liền lớn tiếng kêu lên.
Tiếng hét của bà ta hoàn toàn thu hút sự chú ý của thứ đó, nó quay về hướng của Phương Du.
Giang Nhất Minh thầm chửi một tiếng, tốc độ bò của đứa trẻ không nhanh, trong miệng nó không ngừng lặp đi lặp lại "Tao muốn sống", cùng tiếng khóc chói tai của một bé gái không ngừng vang vọng bên tai, khiến Giang Nhất Minh nhớ đến bức ảnh của cô gái trên bàn trang điểm.
Y vô thức quay sang bàn trang điểm, nhưng phát hiện ra rằng những bức ảnh cũ được đặt ở đó đã biến mất.
Giang Nhất Minh quay ngoắt sang đứa bé.
Đứa bé quanh thân tản ra hắc khí mà người bình thường không thể nhìn thấy, giống hệt như Thanh Ô lúc trước.
"Quả nhiên đứa bé này là vì tìm lại cô gái ấy mới thiết lập..." Giang Nhất Minh nhíu mày, tình huống trước mắt so với y dự đoán không có bao nhiêu sai lệch, nhưng không có nghĩa là y thở phào nhẹ nhõm.
Thanh Ô bị chiêu hồn thuật cắn trả, Lệ Quỷ nghiêng người, tử khí chồng chất lên nhau, thời gian càng kéo dài càng khó giải quyết, mà ngoài cửa còn có người bình thường tay không tấc sắt.
Giang Nhất Minh vừa mím môi lẩm bẩm phiền phức, vừa rút lá bùa giấu bên người nãy giờ.
Bùa thỉnh thần, Giang Nhất Minh nhắm mắt lại, khí tức quanh thân đột nhiên trầm tĩnh xuống, phảng phất không khí chung quanh đều bởi vì y mà đình chỉ lưu động, lại bởi vì y chậm rãi thay đổi phương hướng lưu động.
Cả người Thanh Ô chấn động, như có chút cảm giác mà trợn tròn hai mắt nhìn về phía Giang Nhất Minh.
"Giang Nhất Minh, hậu duệ phong thuỷ sư đời thứ 13 của Giang gia, cung kính Đạo Thiên lão tổ, hàng phục yêu ma, thu hồn!" Giang Nhất Minh cao giọng nói, thanh âm trong trẻo rõ ràng, mang theo khí tức chính trực dày đặt, giống như tiếng chuông cổ, dư âm quanh quẩn quanh người, trực tiếp xuyên thấu đến đáy lòng, sau một trận gột rửa sạch sẽ, toàn thân thanh thản.
Thanh Ô cứng ngắc thẳng người, chỉ thấy trước mắt loáng thoáng xuất hiện một bóng người mơ hồ trong suốt, thân hình to lớn, nhưng hắn ta chỉ có thể nhìn thấy một góc.
Bóng dáng kia thản nhiên chắn ở giữa đứa bé và Phương Du, hơi vẫy tay, liền nghe thấy một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế giống như là lột ra từ người đứa bé kia, từ gần đến xa, dần dần biến mất.
Đứa bé cả người mềm nhũn nằm úp sấp xuống, không tiếp tục tới gần Phương Du nữa, khuôn mặt sưng tím tiếp xúc với không khí một hồi rốt cuộc trở lại bình thường.
Phương Du hoảng sợ hít sâu vào, dồn hết sức dựa vào khung cửa.
Hư ảnh của Đạo Thiên lão tổ trong không khí trở nên mờ ảo mơ hồ, hư ảnh hư bắt được một đoàn hắc khí, theo nó tiêu tán vào trong không khí.
Giang Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt y trở nên tái nhợt khó coi, y ho khan hai tiếng, hít sâu điều chỉnh hô hấp.
Thỉnh thần hiển linh trợ trận trừ ma tiêu hao không ít tinh lực của Giang Nhất Minh, y nhìn qua trông có chút suy yếu, trên khuôn mặt trắng trẻo không có chút huyết sắc.
Y giơ tay lên, rút bỏ định thân chú trên người Thanh Ô.
Thanh Ô lúc này trong mắt tất cả đều là thanh minh, hắc khí lúc trước bị cắn trả cũng được Đạo Thiên lão tổ thỉnh tới mang đi, cả gian phòng sạch sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nếu không phải Giang Nhất Minh trước đó dùng cổ tệ làm thành một cái bát quái trấn trụ tà khí trong phòng, để cho chúng không được rối loạn chạy trốn, nếu không dù có thỉnh thần, cũng chỉ có thể giải quyết một phần vấn đề, mà không có cách nào bắt được những tà linh chạy trốn khác.
Đồng tử Thanh Ô khẽ run, hắn ta kinh ngạc nhìn Giang Nhất Minh, miệng khẽ há, "Ngươi...ngươi có thể thỉnh thần? Ngươi làm thế nào....Sư phụ ta còn chưa từng... Ta còn tưởng đó đều là trong truyền thuyết..."
Giang Nhất Minh lườm hắn ta, nếu không phải ngực đau đớn, lúc này Thanh Ô khẳng định bị y chọc tức chết.
Y không muốn mở miệng, cũng lười nói chuyện với đối phương.
Thanh Ô trầm mặt một lát để tự giễu bản thân, lát sau hắn lạu nhịn không được mà mở miệng: "Ta làm sai rồi đúng không? Cô ấy sẽ không quay lại được sao?"
Giang Nhất Minh không để ý tới hắn ta.
"Ngươi tại sao ngăn cản ta? Là vì bà ta?" Thanh Ô nhìn về phía Phương Du ở cửa.
Giang Nhất Minh vẫn lười phản ứng như trước.
"Ngươi có quan hệ gì với bà ta?"
Thanh Ô không cam lòng tiếp tục hỏi: "Vậy, làm sao ngươi biết ta đang làm gì? ”
"Bởi vì tôi thiên phú dị bẩm." Giang Nhất Minh thật sự chịu không nổi câu hỏi của đối phương, y lườm một cái, ôm ngực hít một hơi.
Thanh Ô nghẹn một trận.
Sau đó, hắn ta nhìn vào chiếc bình vỡ trong phòng, hắn ta dừng lại và dường như chấp nhận lời giải thích này: "Nếu thiên phú của ta tốt hơn, có lẽ ta sẽ thành công." ”
"Khi ông nảy sinh ý nghĩ đó, ông sẽ không thể thành công." Giang Nhất Minh nghe vậy, nhịn đau ở lòng ngực, cắt đứt lời Thanh Ô, mặt y có vẻ nghiêm túc, mang theo uy bức nói không nên lời, Thanh Ô theo bản năng căng thẳng.
Y nói: "Không ai có thể làm loại chuyện đảo ngược sinh tử này, trừ phi ông là Diêm vương gia, ông chơi đùa với sự sống và cái chết, sớm hay muộn cũng bị nó cắn trả."
Thanh Ô nhíu mày.