Gân xanh bên cổ Thanh Ô nổi lên, cổ họng bị khóa cổ tệ bóp nghẹt, nhất thời không thể vùng vẫy. Giang Nhất Minh nhân cơ hội tóm lấy Phương Du và đẩy bà ta ra khỏi cửa.
"Nhanh!"
Nhìn thấy Phương Du bị đẩy ra khỏi cửa, Thanh Ô trở nên vô cùng bạo ngược, gầm lên một tiếng và lao về phía Giang Nhất Minh.
Giang Nhất Minh vừa đẩy Phương Du, người không có năng lực hành động ra khỏi cửa, phía sau chính là Thanh Ô đã mất lý trí đang đánh úp tới mình.
Y hạ thấp eo, chợt hai tay chống trên mặt đất, dùng sức nhảy ngược về phía sau, mặc dù cách cửa xa hơn, nhưng y thật đem sự chú ý của Thanh Ô tới chính mình.
Phương Du vì bị Giang Nhất Minh đẩy trước đó, đột nhiên đập đầu vào khung cửa, nhưng trời xui đất khiến mà tỉnh táo lại, hai mắt đột nhiên mở to, kinh hãi nhìn Giang Nhất Minh tránh đòn đánh lén của Thanh Ô.
Bà ta co ro ngoài cửa, một cử động nhỏ cũng không dám nhúc nhích.
Sau khi Giang Nhất Minh kéo rộng khoảng cách, trong khi vừa đối phó với Thanh Ô, y vừa tìm kiếm đầu sỏ khiến Thanh Ô mất trí.
Tình trạng của Thanh Ô giống như bị tà khí xâm nhập, mất đi lý trí và chỉ có bản năng tấn công lỗ mãng.
Giang Nhất Minh thoải mái như đang trêu chọc một con mèo con đang giương nanh múa vuốt.
Y lơ đãng tháo chiếc khóa bằng cổ tệ buộc quanh cổ Thanh Ô ra, khéo léo dùng ngón tay tách các nút buộc của sợi dây giữa bảy đồng cổ tệ.
Bảy đồng cổ tệ đã tháo ra được ném vào tám vị trí trong nhà mỗi khi y giao thủ với Thanh Ô, còn Giang Nhất Minh đứng ở vị trí trống còn lại.
Cái gọi là *“Càn nam Khôn bắc, ly đông khảm tây, chấn Đông Bắc, tốn Tây Nam, đoái Đông Nam, cấn Tây Bắc, tự chấn đến Càn vì thuận, tự tốn đến Khôn vì nghịch”, tám phương vị lấy bát quái bẩm sinh làm chủ, trấn áp tà khí trong nhà.
*Nãy tui cũng không hiểu:"))))
Giang Nhất Minh ném xuống đồng cổ tệ cuối cùng, không chút để ý đem Thanh Ô dẫn vào bẫy của mình.
Sau khi Thanh Ô bước vào giữa phòng, Giang Nhất Minh đột nhiên thu hồi thái độ tùy tiện vờn mèo trước đó, đôi mắt y thầm trầm sâu như vực sâu, không nhìn rõ đáy, môi mỏng mấp máy.
“Thái thượng đài tinh, ứng biến vô đình; trừ tà trói mị, bảo mệnh hộ thân; trí tuệ thanh minh, tâm thần an bình; tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh!”
Vừa dứt lời, y cắn đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu hướng Thanh Ô đánh tới, đâm trúng trái tim của hắn ta.
Thanh Ô ngả người ra sau và ngã thẳng xuống đất, hắc khí trên người hắn ta trước sau nuối duôi nhau trào ra khỏi *thất khiếu.
*Thất khiếu (nghĩa là bảy lỗ) hay Bảy vía (hoặc Bảy phách) là phần thể xác liên quan đến đàn ông.
Những gì Giang Nhất Minh vừa niệm có thể khiến phàm tâm nhập định, nhìn lại đạo tâm, thanh tỉnh tinh thần, quay về với Đạo gia, có tác dụng bảo vệ hồn phách, thêm việc dùng máu của y để trấn hồn, việc ít thành nhiều.
Hắc khí trong mắt Thanh Ô dần dần tiêu tán, lộ ra một chút thanh minh.
Thấy vậy, Giang Nhất Minh vội vàng quát: "Thanh Ô! *Bính trừ tạp niệm, nhập pháp định tà!"
*Loại trừ suy nghĩ không tốt, niệm chú trấn lại tà ma à(?)
Thanh Ô cảm thấy trong đầu như vang lên vô số giọng nói khác nhau, giống như muốn xé nát đầu hắn ta ra làm đôi.
Hắn ta nghe thấy giọng nói của Giang Nhất Minh, vừa định thần lại trong giây lát, lại ngay lập tức bị chiếm giữ bởi những tạp âm lớn hơn.
Hắn ta lảo đảo muốn từ dưới đất bò dậy, Giang Nhất Minh thấy hắn còn chưa tỉnh hẳn, liền trực tiếp lấy máu thay chu sa, trên không trung vẽ ra một cái phù chú, hô to: "Định!"
Thanh Ô vô pháp nhúc nhích, chỉ có thể đứng đó bất động.
"*Ta là thiên mục, cùng thiên tương trục. Tình như sấm điện, rạng rỡ bát cực. Triệt thấy trong ngoài, không gì không phục. Cấp tốc nghe lệnh!" Giang Nhất Minh ánh mắt nặng nề, theo chú ngữ trong miệng y thành hình, liên tiếp trong phòng mấy tiếng nổ nặng nề vang lên.
*Ta là Thiên Nhãn, đuổi theo bầu trời. Con mắt của ta như sấm chớp, sáng ngời quang mang, nhìn thấu trong ngoài, vạn vật bất khả chiến bại, lập tức tuân lệnh
Bảy đồng cổ tệ ném về phương vị bác quái run lên bần bật, Phương Du đột nhiên hét lên một tiếng, chỉ nhìn thấy hủ đất mà bà ta giấu lúc nãy lăn ra từ gầm giường.
Hủ đất vừa rồi giống như bị vỡ, dịch thể nồng nặc hôi thối chảy ra ngoài, thi thể vặn vẹo của đứa trẻ quấn vào nhau, nhưng dưới ánh mắt của Phương Du, nó chậm rãi giãy giụa.
Nó vươn mình, hướng khuôn mặt sưng tím về phía Giang Nhất Minh, từ miệng nó phát ra tiếng hét chói tai của một bé gái, chói tai đến mức khiến đầu người ta muốn phát chướng.
Giang Nhất Minh theo bản năng bịt tai lại, nhưng tiếng hét của bé gái lại vang lên khắp nơi trong đầu y, mơ hồ có thể phân biệt được nó đang hét cái gì——
Nó nói, "Tao muốn sống! Tao muốn sống! Tao muốn sống!"