Nếu không phải có tấm bùa trừ tà mà Giang Nhất Minh đặt trước đó, phỏng chừng hai vợ chồng đã bị tà vật xâm nhập từ lâu, trong lúc vô ý vặn gãy cổ cũng không phải là không thể.
Sau khi Giang Nhất Minh đập vỡ chiếc gương, cặp vợ chồng hành động kì lạ cũng ngay lập tức thanh tỉnh , hai người họ đồng thời "ai nha" một tiếng, ấn cái cổ đau đớn của mình, toàn thân run rẩy không ngừng: "Vừa rồi, tôi vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"
Giang Nhất Minh chỉ vào chiếc gương đã vỡ nát và hỏi: "Ai đã đặt chiếc gương này ở đây?"
Đại thẩm cũng nhìn theo, ngơ ngác lắc đầu: "Vợ chồng dì chưa hề động tới nó... cũng không có để ý..."
"Vậy lúc trước có ai vào đây không?"
“… Cái cô gái hàng xóm bên cạnh đến nhà chúng tôi mượn xì dầu, chỉ có một mình cô ấy thôi.” Đại thẩm suy nghĩ một chút rồi nói.
Cô gái bên cạnh ... đó chính là Phương Du, Giang Nhất Minh mím môi, tại sao Phương Du muốn làm như vậy?
Đang miên man suy nghĩ, liền nghe thấy phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến một trận tiếng động lớn, giống như búa nện vào tường, phát ra một tiếng thật vang làm cho bột phấn trên tường đều ào ào rơi xuống.
“Hai người ở lại đây, trong nhà có muối không?” Giang Nhất Minh vội thấp giọng hỏi, thấy đại thẩm gật đầu, y tiếp tục: “Được, sau khi cháu đi, hai người dùng muối vẽ ra một vòng tròn, tuyệt đối không có chỗ trống nào."
"Hai người các người ở trong vòng muối, bất kể nghe thấy, nhìn thấy hay xảy ra chuyện gì, cũng không được rời khỏi vòng muối nửa bước." Giang Nhất Minh dặn dò, trong đôi mắt màu caramel ẩn chứa mũi nhọn sắc bén, y nhìn chằm chằm vào hai người, cho đến khi đối phương gật đầu tỏ ý đã hiểu, mới xoay người rời đi.
"Chờ đã, nhóc con!" Đại thẩm đột nhiên kêu lên, có chút bất an vặn vẹo hai tay, "Cậu. . . Cậu đi đâu? Bên cạnh xảy ra chuyện, không an toàn..."
"Cháu biết." Giang Nhất Minh dừng lại và nghiêng đầu để lộ một nụ cười nhạt, ở khoé miệng có một lúm đồng tiền rất nông, khiến y thoạt nhìn trông nhỏ tuổi hơn, mang theo chút trẻ con.
"Cậu không phải thợ sửa điều hòa sao?” Đại thẩm nhìn Giang Nhất Minh ngơ ngác hỏi, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm: “Con cái nhà ai lớn lên đẹp trai như vậy, chịu để thằng nhỏ ra ngoài sửa điều hòa à?”
Khi Giang Nhất Minh nghe thấy những gì đối phương nói, y cười nhẹ một tiếng không trả lời.
Người bạn già bên cạnh đại thẩm phiêu một cái ánh mắt, nói với Giang Nhất Minh: "Nhóc con, cẩn thận một chút, để lão đi gọi báo cảnh sát cho cậu, hạn chế đừng có chọc giận kẻ xấu bên kia."
Giang Nhất Minh gật đầu, mặc dù y muốn nói cảnh sát có đến cũng vô ích, ngược lại có thể khiến y thêm phiền phức, nhưng y cũng không thể ngăn gọi cảnh sát báo án, vì vậy y thản nhiên đáp lại, sau đó bước nhanh vào trong căn hộ bên cạnh của Thanh Ô.
Căn hộ của Thanh Ô khác với lần trước Giang Nhất Minh bước vào, mùi trong phòng trở nên kỳ lạ, giống như có thứ gì đó bị thối rữa, mùi hôi thối lan ra khiến người ta choáng váng, khó thở.
Giang Nhất Minh nhìn xung quanh một lượt và đi thẳng đến nơi có mùi nồng nhất - nhà bếp.
Y đẩy chiếc tủ lạnh chắn ngang căn phòng ngầm ra, để lộ căn phòng tối om chật hẹp bên trong, nơi đó bốc ra mùi thối nồng nặc.
Giang Nhất Minh khom người bước vào, che nửa miệng và mũi, vô thức đưa tay lên phất phất, như thể có thể phủi đi mùi hôi thối.
Trong căn phòng, Phương Du đổ gục xuống giường như một bãi thịt không xương, ngơ ngác nhìn Giang Nhất Minh.
Giang Nhất Minh trong lòng nhảy dựng, y nhanh chóng bước qua đống quần áo bẩn thỉu hỗn độn trên mặt đất, và thăm dò về phía cổ của Phương Du.
Y nín thở, bình tĩnh lại để cảm nhận mạch đập của đối phương, sau một hai giây, y cảm thấy mạch dưới da đối phương đang đập, một lần, hai lần, mặc dù hơi yếu nhưng may mắn là vẫn đang đập.
Giang Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm.
Y vừa đứng dậy, sau gáy liền có một trận gió to thổi tới, Giang Nhất Minh theo bản năng quay đầu lại tránh đi, dùng tay đẩy Phương Du sang một bên, chỉ thấy chỗ Phương Du nằm trước đó bỗng xuất hiện một vết nứt.
Giang Nhất Minh quay lại nhìn, Thanh Ô loạng choạng đứng dậy, nửa khuôn mặt biến thành thịt thối, một tay biến thành móng vuốt, chộp lấy nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn kia, hắc khí từ trong mắt không ngừng cuồn cuộn trào ra.
Giang Nhất Minh đôi mắt trầm xuống, y nhìn thoáng qua khoảng cách đến cánh cửa, rồi nhìn Phương Du, người hoàn toàn không thể di chuyển, rồi đôi môi y mím lại.
Y một tay nâng Phương Du lên, một tay từ trong túi móc ra bảy đồng cổ tệ, sợi chỉ đỏ nối liền nhau, khóa cổ tệ treo lơ lửng giữa không trung, theo một tiếng quát khẽ của y, khoá cổ tệ một vòng lại một vòng quấn lên cổ Thanh Ô, đột nhiên siết chặt.