Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phú Nhị Đại Giả Thần Giả Quỷ Ở Giới Giải Trí

Chương 18: "Tao muốn sống! Tao muốn sống! Tao muốn sống!"

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Chung Thịnh trở về nhà, thứ hắn nhìn thấy là một tờ giấy ghi chú, biểu cảm khuôn mặt hắn sầm lại.

Hắn gỡ tờ giấy ghi chú ra, đọc lại vài lần, cuối cùng dán mắt vào hình ảnh khuôn mặt tươi cười do Giang Nhất Minh vẽ.

Vẻ mặt âm trầm của hắn hơi dịu đi hai phần, cuối cùng biến thành một cái lắc đầu bất đắc dĩ, hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Thật là tiểu tổ tông không làm người ta bớt lo.”

Khi Giang Nhất Minh bước vào tòa nhà đổ nát quen thuộc, y hắt hơi một cái đem tất cả đèn cảm ứng trong toà nhà đều bật sáng.

“Nhất định là Rapunzel nhớ ta.” Giang Nhất Minh khóe miệng nhếch lên, hất cằm.

Khi Giang Nhất Minh đến khu chung cư kiểu cũ này cũng đã khoảng bảy giờ tối, đáng lẽ là lúc mọi nhà đều thắp đèn nấu cơm, nhưng ngoài dự đoán là khu chung cư tối nay lại yên tĩnh đến không ngờ.

Giang Nhất Minh ngay từ bước đầu tiên bước vào tòa nhà dân cư đã cảm thấy có gì đó không ổn, phảng phất cả tòa dân cư giống như đã chìm vào giấc ngủ say.

Y đi thẳng đến cửa phòng Thanh Ô, cánh cửa phòng khép hờ, thời điểm gió thổi qua mang theo từng mảng vải trắng.

Ngay khi Giang Nhất Minh vừa đặt tay lên tay nắm cửa, dư quang khóe mắt y nhìn thấy ai đó ở phòng bên cạnh tựa hồ đang vẫy tay gọi mình.

Y quay đầu nhìn sang, quả nhiên là đại thẩm hôm trước nói máy điều hòa trong nhà hỏng, bà đang yếu ớt trong phòng vẫy tay với y, ánh sáng xung quanh quá mờ, Giang Nhất Minh không thể thấy rõ rốt cuộc đối phương đang muốn diễn đạt ý gì.

Giang Nhất Minh cau mày nhìn xung quanh, do dự một lát sau đó nhấc chân đi đến chỗ đối phương bên đó.

Khi y đi đến nơi, đại thẩm vẫn đang vẫy tay với y từ trong cửa như bảo y cứ vào đi.

Giang Nhất Minh đột ngột dừng lại bước chân, đồng tử hơi nheo lại, y có thể thấy đôi mắt của đại thẩm đờ đẫn vô hồn giống như một người mù, bà đang quay mặt ra cửa, nhưng thân thể của bà gần như bị vặn thành chín mươi độ so với đầu, dùng một loại tư thế cực kì quái dị không thoải mái mà ngồi.

Y thả chậm hơi thở, qua khoảng nửa phút, một người đàn ông khác từ trong phòng chậm rãi đi ra, chính là chồng của đại thẩm.

Người đàn ông đi đến trước mặt vợ mình, ngồi xuống nghiêng người sang một bên, sau đó từ từ quay đầu lại, giống như vợ ông ấy, thân thể và đầu vặn thành một góc chín mươi độ, mặt không biểu tình vẫy tay với Giang Nhất Minh.

Da đầu Giang Nhất Minh tê dại, y lùi lại một bước và nhíu mày nhìn cặp vợ chồng trước mặt.

Rõ ràng là y đã giấu tấm bùa trừ tà ở đầu giường của hai người họ ...

Hai vợ chồng vẫn đang vẫy tay với Giang Nhất Minh, khi Giang Nhất Minh lùi lại một bước, đôi mắt của hai vợ chồng đồng thời mở to, nhìn thẳng vào Giang Nhất Minh, không hẹn mà cùng từ trên ghế đứng lên.

Giang Nhất Minh nhìn hai người đang đi về phía mình, vừa đi vừa vẫy tay, như nhất định phải bảo y vào trong cho bằng được.

Y bĩu môi, liếc nhìn cánh cửa màu trắng khép hờ của nhà Thanh Ô bên cạnh, khóe miệng kéo lên: “Lòng tốt không thể từ chối…”

Y bất ngờ giơ chân lên, "loảng xoảng" một tiếng đạp tung cánh cửa sắt của nhà vợ chồng hai người.

Hai vợ chồng dường như không ngờ tới Giang Nhất Minh sẽ có hành động tháo dỡ thô bạo như vậy, hành động của họ dừng lại một lúc, và trong khoảng thời gian trì trệ ngắn ngủi này, Giang Nhất Minh đã nhảy vào nhà.

Chiếc gương trang điểm lớn mà y đã tháo ra trước đó đã được chuyển trở lại vị trí ban đầu vào lúc nào đó.

Trong mắt Giang Nhất Minh lóe lên một ám quang, "Khó trách..."

Y khẽ chậc lưỡi một cái, thình lình khuỷu tay hướng về phía tấm gương, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" giòn vang, trên mặt gương nứt ra từng mảng hoa văn mạng nhện, tấm gương phát ra từng tia hắc khí mà người thường không thể nhìn thấy.

Giang Nhất Minh bước nhanh đến chiếc tủ đầu giường của vợ chồng đại thẩm và lấy ra lá bùa trừ tà mà y đã giấu trước đó, lá bùa đã bị đốt cháy thành màu đen, bị Giang Nhất Minh bóp một cái liền tan thành tro bụi.

May mắn có sự bảo vệ của lá bùa trừ tà này, đem tà vật kia ép vào trong gương, chỉ có hai luồng hơi thở kịp thời trốn vào cơ thể của vợ chồng đại thẩm, tạm thời kiểm soát thần trí của đối phương.
« Chương TrướcChương Tiếp »