Xa Vân Hề tắm xong, thổi khô tóc, nằm trong chăn. Nhớ lại biểu hiện vừa rồi của mình, nàng thật sự muốn nhảy lầu cho xong. Lúc đó làm sao nghĩ đến việc áp Quan Di Tình cơ chứ.
Ở trên giường lăn qua lộn lại, mọi chuyện là tại mẹ. Nếu như mẹ không nói những câu nói kia, thì mình sẽ không có phiền não.
Nằm nhìn trần nhà. Kỳ thực mẹ nói những câu nói kia cũng là vì muốn tốt cho chính mình. Hai người không thể cứ như vậy ôm ngủ, coi như mình đồng ý, Quan Di Tình phỏng chừng cũng không chịu được. Không có ai có thể chịu đựng việc chỉ ôm người mình yêu ngủ mà không tò te tú tí. Quan Di Tình lại không phải nữ nhân cấm dục, cũng không thể để cho cô ấy cả đời không động đến mình. Sớm muộn gì Di Tình kìm nén mà phát chết. Mẹ bảo mình học tập, vậy mình chẳng lẽ phải xem mấy cái video XXX đó thật sao?
Nhiều năm tu dưỡng, cuối cùng lại cứ như vậy hủy hoại. Nàng tự trách trước đây ở nước ngoài không biết tham khảo mấy chuyện XXX của nữ, không chịu hỏi han tỷ tỷ và chị dâu.
Nghĩ đến tỷ tỷ của mình cùng chị dâu, Xa Vân Hề rất muốn mời các nàng dạy dỗ một chút bí kíp, chỉ là ngại ngùng. Chuyện như vậy cũng phải dạy, sợ các nàng cười thúi mặt mũi.
Nghĩ một vòng, Xa Vân Hề cảm thấy mình xem video là được rồi, như vậy không có ai quản, không có ai nhìn thấy.
Quan Di Tình rửa mặt xong trở lại phòng ngủ, liền nhìn thấy Xa Vân Hề đờ đẫn suy tư. Hai mắt nhìn trần nhà, cũng không biết đang suy nghĩ gì đến nỗi nhập thần như thế.
"Tiểu Hề Hề, em đang suy nghĩ gì?" Quan Di Tình lên giường nhấc lên chăn chui vào.
"Muốn làm sao đẩy ngã Tình." Xa Vân Hề biết mình nói cái gì, mau mau che miệng. Nàng làm sao đem suy nghĩ của mình nói hoạch tẹt ra.
"Ai nha, không phải, em không phải ý đó. Em không phải muốn đẩy ngã Tình, không phải, em không nghĩ như vậy...." Xa Vân Hề càng nói càng loạn, nàng sao ngu si khờ dại thế, chuyện gì cũng nói ra.
Quan Di Tình nhìn Xa Vân Hề quýnh quáng trước mặt, lại bổ sung một câu: "Em không muốn đẩy ngã tôi sao?"
"A, không muốn. A, nhưng mà cũng không phải" Xa Vân Hề liều mạng giải thích, càng giải thích càng hồ đồ. Nàng không biết mình đến cùng nói cái gì.
"À... Em không muốn đẩy ngã tôi, mị lực của tôi thật sự kém vậy sao?" Quan Di Tình giả vờ oan ức nói. Hôm nay Xa Vân Hề không bình thường, về nhà một tuần lẽ nào đổi tính?
Nhìn Quan Di Tình gương mặt ủy khuất, con mắt người ta đã bắt đầu ửng hồng, trong lòng càng cuống lên.
"Di tình, không phải vậy. Kỳ thực em vẫn luôn muốn đẩy ngã Tình, Tình đừng đau lòng." Xa Vân Hề tay chân luống cuống nhìn Quan Di Tình không biết nên làm thế nào.
Xa Vân Hề hiện tại chỉ muốn dỗ dành Quan Di Tình, căn bản không để ý mình nói cái gì, chỉ cần làm Di Tình vui, nàng có làm cái gì cũng đáng giá.
"Em thật sự nghĩ như vậy?" Quan Di Tình mắt rưng rưng giờ bỗng nhiên hai mắt trợn tròn lên, nghi hoặc nhìn Xa Vân Hề, chỉ là khóe miệng nở ra vệt cười, tựa hồ báo trước điềm không lành.
"Ân ân" Xa Vân Hề gật đầu liên tục, muốn bao nhiêu ngu si có bấy nhiêu ngu si.
"Nếu đã muốn sao em không làm ?" Quan Di Tình nằm nghiêng, tay phải chống gò má của mình, mặt không có ý tốt nhìn Xa Vân Hề.
Nhìn Quan Di Tình bộ dáng xấu xa, Xa Vân Hề rốt cục tỉnh lại.
"Hừ, không nói với Tình". Nàng nằm xuống quay lưng về phía Quan Di Tình, người này ngoại trừ bắt nạt mình, bộ không có gì làm sao. Xa Vân Hề cảm giác mình bị mẹ ảnh hưởng quá lớn nên suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện áp người ta. Tình cảm của hai người chủ yếu không phải là có đẩy ngã được hay không mà là làm sao để trái tim của mình hoàn toàn tiếp nhận Di Tình.
"Tiểu Hề Hề, em giận sao. Tôi chỉ đùa thôi." Quan Di Tình từ phía sau ôm sát eo Xa Vân Hề. Nàng không chịu nổi khıêυ khí©h a, mấy lần chọc ghẹo nàng đều hời dỗi.
"Em không tức giận, đúng rồi, điện thoại di động của em hỏng rồi nên không có liên lạc với Tình." Nhớ tới một tuần không có liên hệ, Xa Vân Hề trong lòng thấy áy náy, nàng làm cái gì cũng đều không xong.
"Tôi biết rồi, tôi không sao. Tôi còn tưởng rằng em sẽ vứt bỏ tôi, chạy theo người khác." Quan Di Tình cong miệng nhỏ làm nũng, nghiêng mặt sang bên cạnh Xa Vân Hề. Có thể ở trước mặt Xa Vân Hề làm nũng, kỳ thực đối với Quan Di Tình mà nói là một loại hạnh phúc. Xa Vân Hề thơ ngây, không biết xử lý chuyện tình yêu, tựa hồ trong lòng nàng không muốn yêu, đồng thời cũng không biết làm sao để yêu. Nàng từng chịu tổn thương, dấu ấn ấy sâu bao nhiêu cô không biết hết. Nhưng cuối cùng nàng giờ đây đã chậm rãi tiếp nhận cô, đối với nàng đó đã là một chuyện không dễ.
Tình yêu không hoa mỹ như chúng ta nghĩ, tình yêu có gai, nó đôi khi sẽ làm tổn thương đến chúng ta.
"Làm sao có khả năng đó, em ngoại trừ yêu Tình, còn có thể yêu ai khác được sao?" Nghe Quan Di Tình nói, Xa Vân Hề tin là thật. Nàng đối với tình yêu mãi mãi cũng không tự tin. Không phải không tin tưởng Quan Di Tình mà do thương tổn quá nhiều làm nàng trở nên yếu đuối, cho dù có tiến lên một bước cũng sẽ sợ thương tổn người mình yêu. Xa Vân Hề là cái quỷ nhát gan, nàng không có đủ tự tin để yêu, chỉ từng bước lò dò về phía trước mà bước.
"Em thích tôi như thế nào?" Quan Di Tình nhìn Xa Vân Hề yêu thương, cô không nghĩ Hề Hề sẽ nói câu đó, vượt quá sự tưởng tượng của cô.
Nhìn vào mắt Quan Di Tình, Xa Vân Hề biết mình lại bị Di Tình trêu đùa. Nàng chán ghét chính mình đầu ngu ngu, bất quá ở trước mặt người mình yêu đùa giỡn một chút cảm thấy thật vui vẻ.
"Không biết, em buồn ngủ." Xoay mặt, ngạo kiều, kênh kiệu nói với Quan Di Tình.
Khi Quan Di Tình nhìn Xa Vân Hề trong đôi mắt toát lên ý cười, cô cưng chìu người yêu, chỉ là Xa Vân Hề vẫn không hề biết.
"Muốn ngủ sao? Tôi còn chưa buồn ngủ. Xế chiều hôm nay em đã ăn gì mà bụng bị như vậy?" Nhớ tới Xa Vân Hề không yêu quý bản thân, Quan Di Tình tâm tình chìm xuống. Cô muốn cho Xa Vân Hề một bài học.
Quan Di Tình bỗng nhiên đề cập đến vấn đề tiêu chảy, Xa Vân Hề sợ nếu như mình nói ra, Quan Di Tình nhất định sẽ tức giận. Hơn nữa sẽ thấy mất mặt.
"Di Tình, đã không sao rồi, khả năng là ăn không tiêu, ha ha." Xa Vân Hề nhìn dám nhìn vào mắt Quan Di Tình. Xa Vân Hề sợ nhất chính là cùng Quan Di Tình nhìn thẳng, Quan Di Tình tựa hồ có một loại ma lực, cô ấy có thể nhìn thấu nội tâm của nàng.
"Ăn món gì, đừng nói là cơm Tây, nói như vậy tôi sẽ không tin." Xa Vân Hề muốn che giấu mình sao. Quan Di Tình chuyển qua bên tai Xa Vân Hề, nhẹ nhàng thổi nhiệt khí. Định lực của Quan Di Tình không thua bất cứ người nào, Xa Vân Hề khiêu chiến mình, ngược lại cô muốn xem định lực của nàng tốt bao nhiêu.
"Không có, em không có ăn cơm Tây. Lúc ăn cơm ăn nhiều quá nên bị tiêu chảy." Xa Vân Hề cảm giác lỗ tai của mình có chút ngứa, cả người như kiến bò. Muốn đẩy ngã Quan Di Tình, nhưng nàng không có lá gan đó. Nhẫn nhịn cả người khó chịu, cái cổ muốn dài ra rồi.
"Thật sao? Ăn nhiều đến nỗi sinh bệnh. Em ăn cơm ở đâu?" Xa Vân Hề ăn bao nhiêu cơm, Quan Di Tình làm sao không biết. Dạ dày của Hề Hề không được tốt, đúng hơn là xấu bụng. Đồ ăn nhiều dầu mỡ cũng không thể ăn, không ăn quá no, không ăn được đồ ăn kích thích quá. Cô tuy rằng không biết vì sao thể chất của nàng không giống người bình thường, thế nhưng bản thân Xa Vân Hề vẫn tự biết điều đó, Xa Vân Hề là người hiểu rõ sức khỏe của chính bản thân nàng nhất.
Có vài thứ rõ ràng thích ăn, nhưng cố ý không ăn. Không phải vì không ăn, mà là không thể ăn được.
"Không phải, là ăn nhiều hơn bình thường gấp đôi." Xa Vân Hề nhỏ giọng nói, rụt cổ vào trong chăn, nàng sợ Quan Di Tình phát hỏa. Lần trước nàng đã trải qua chuyện ngu xuẩn như vậy rồi, cuối cùng bị Di Tình dạy dỗ đến phát bệnh.
Nghe Xa Vân Hề nói xong, Quan Di Tình hỏa khí ngập trời, nhìn đến người nào đó đang rúc cái đầu vào chăn sợ hãi, Quan Di Tình liền hết giận. Xa gia mọi người hiên ngang ra sao? Vẫn chỉ có mỗi mình Xa Vân Hề là ngoại lệ.
"Em trốn trong chăn làm gì, ngộp thở chết bây giờ a" Quan Di Tình hướng xuống cái chăn mà nói, cô đáng sợ như thế sao? Nếu như người khác nhìn thấy còn tưởng cô mỗi ngày bắt nạt nàng ấy.
"Tình không giận em sao?" Xa Vân Hề ló đầu ra, lén lút hai mắt nhìn Quan Di Tình, vốn đang cho rằng sẽ bị mắng, sao tự nhiên tha cho mình, hay là Di Tình cố ý dụ dỗ mình?
"Hai tay em nắm chặt chăn làm gì? Tôi không tức giận." Cô định kéo chăn ra, ai ngờ Xa Vân Hề cứ nắm cái chăn không buông, làm cô không cách nào kéo được. Nhìn nàng đáng thương, Quan Di Tình làm sao còn hơi sức đâu mà phát hỏa.
"Tình không tức giận? Em lần sau không làm như vậy nữa, Tình không nên tức giận a." Xa Vân Hề chậm rãi buông tay ra, chính nàng còn không bận tâm nàng nhưng Quan Di Tình lại thật sự quan tâm nàng, trong lòng cảm thấy áy náy.
"Ân, Em có thể lấy chăn ra không?" Quan Di Tình cười đem chăn kéo xuống nách Xa Vân Hề đắp kín lại.
"Lần sau đừng như vậy nữa là tốt rồi."
"Em biết rồi, em còn muốn hỏi, Tình biết Âu Dương Tuyết Tự sao?" Xa Vân Hề nhớ tới Âu Dương Tuyết Tự, mặc dù nàng suy đoán đủ loại, bất quá đều là suy đoán riêng. Nếu như đã hoài nghi Quan Di Tình cùng Tuyết Tự có quan hệ, tự mình đi hỏi như vậy có thể xóa tan ngờ vực mà mọi người không ai mệt mỏi.
Xa Vân Hề bỗng nhiên đề cập đến Tuyết Tự, Quan Di Tình không biết tại sao lúc này lại nhắc đến biểu muội của mình. Còn có, nàng vì sao lại hỏi Tuyết Tự cùng mình có quan hệ gì?
Quan Di Tình nghi hoặc nhìn đôi mắt óng ánh của Xa Vân Hề, bên trong thật sự trong suốt, không có ý gì khác.
"Nàng là biểu muội tôi." Âu Dương Tuyết Tự cùng mình quan hệ, Xa Vân Hề sớm muộn cũng sẽ biết, hơn nữa nàng hiện tại đã biết có thể là chuyện tốt.
"Biểu muội?" Nhớ lại các nàng có dung mạo mấy phần tương tự, Xa Vân Hề tò mò. Không phải người yêu quan hệ là tốt rồi, là người nhà, như vậy sau này nàng cũng có thể cùng Tuyết Tự làm việc chung.
"Hóa ra là thân thích, em vừa thấy đã nhớ đến Tình. Hai người thật khá giống." Kết quả mà nàng suy đoán quả thật không tệ nha.
"Chúng ta ngủ đi." Nói đoạn đưa tay ôm Quan Di Tình, sung sướиɠ ngủ.
Quan Di Tình bị động tác này của Xa Vân Hề làm kinh sợ, nàng ôm mình ngủ, nàng hiện tại ôm mình a, không phải mình đang nằm mơ, nàng chủ động ôm mình. Đêm đó Xa Vân Hề ngủ rất say sưa, mà Quan Di Tình một đêm không chợp mắt.