Chương 3: Nhất kiến chung tình

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, trời đã vào quá giờ trưa, Thẩm Thanh Ca thức dậy. Cả người nàng đều đau nhức, chân cũng mềm nhũn ra.

Hoa huyệt bên dưới sưng lên, cảm giác đau nhức truyền lên đến tận đỉnh đầu.

Nàng đã bị làm cho đến ngất đi rồi, vậy mà người đó lại không biết điều mà tiết chế lại.

Mà cái người không biết tiết chế nào đó kia vừa vặn lại đi đến gian phòng, chuẩn bị gọi tiểu cô nương nhà mình dậy để dùng cơm.

Hôm qua quan hệ mạnh, ngủ không được bao lâu nhưng vẫn sợ nàng sẽ cảm thấy đói bụng.

Thẩm Thanh Ca mở mắt nhìn vào Mục Yến đang đi lại, liền nhớ đến mấy câu thơ: Tông chi tiêu sái mỹ thiếu niên. Cử thương xem thường vọng thanh niên. Sáng trong như ngọc thụ đón gió trước. Và nàng đây đã là nương tử nhà hắn, tự mình đồng ý gả cho hắn. Mặc dù là có hơi khó nói ra, nhưng năm đó quả thực nàng bị vẻ đẹp của hắn dụ dỗ và mê hoặc.

Mà nếu như trúc mã nhà nàng mà không có vẻ ngoài đẹp như vậy, có lẽ cô đã không nguyện ý mà làm thanh mai của hắn.

Và câu chuyện thuở xưa cũng không có khả năng xảy ra.

Đúng là một thứ tình yêu đẹp, vừa nhất kiến đã liền chung tình.

Nghĩ đến việc hôm qua hắn chậm lại một chút, lại nhanh chóng và mạnh bạo một chút. Cứ hết lần này đến lần khác đem nàng đạt đến cao trào rồi lại quay ra vỗ về an ủi nàng. Thậm chí là còn đem nàng tắm vào trong những dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng.

Thẩm Thanh Ca nghĩ mà không khỏi có vài phần oán trách, nàng liền phụng phịu mà quay lưng ra phía ngoài.

Thấy nàng quay người trở mình, Mục Yến liền biết là nàng tỉnh rồi. Hắn đến ngồi ở mép giường. Nghĩ đến bản thân hắn hôm qua đã có phần hơi mạnh bạo.

Mặc dù trên thực tế là hắn còn có thể làm mạnh bạo hơn nữa, nhưng bộ dáng tao nhã và thanh lịch của A Thanh hôm qua bị hắn hành hạ cho biến thành dáng vẻ yêu mị và quyến rũ mê người mất rồi, cuối cùng vẫn là không nỡ nhìn thấy nàng chịu khổ nữa.

Đương nhiên là hôm nay bản thân hắn phải chủ động nhận lỗi và xin lỗi thôi, không ai có thể qua ải mỹ nhân, mà mỹ nhân này lại còn là nương tử nhà hắn nữa. Hắn nhỏ giọng nói: "A Thanh à, hôm qua là ta sai rồi. Là ta hôm qua không nghe lời nàng, không quan tâm đến tâm tình của nàng. Nể tình ta là phu quân của nàng, nàng tha lỗi cho ta nhé. Được không."

Mục Yến kéo người của Thẩm Thanh Ca quay mặt về hướng hắn. Bàn tay hắn đặt lên đôi tay nhỏ của nàng, đem tay nàng đặt gọn tròn lòng bàn tay của hắn. Hắn hy vọng nương tử nhà mình quay lại để nhìn thấy dáng vẻ chân thành hối lỗi của hắn.

" Hứ~ " Thẩm Thanh Ca vẫn còn dỗi dãi lắm. Nàng không thèm nói chuyện lại với hắn ta nữa cơ.

Mỗi lần hắn chân thành xin lỗi và nhận lỗi với nàng đều là một lần nàng ấy nhẫn tâm mà phớt lờ câu nói của hắn.

Đáng lắm chứ.