Diêu Kim Chi bị mẹ kế trói lên kiệu hoa, phải gả cho lão góa vợ gần năm mươi tuổi ở thôn bên cạnh. Diêu Kim Chi ngồi trong kiệu hoa liều mạng giãy dụa, cổ tay bị lụa đỏ ghìm chặt đỏ bừng, miệng bị nhét khăn tay làm nàng không cách nào la lên được. Nước mắt tuyệt vọng vương đầy gương mặt của nàng, nhìn màn kiệu lắc lư, nàng đột nhiên hướng về phía cửa kiệu xông ra ngoài. Kiệu hoa đang đi trên cầu gỗ nhỏ ở cổng thôn, Diêu Kim Chi dùng sức quá mạnh đã rơi xuống dòng sông chảy siết. Khi nàng mở mắt ra một lần nữa, nàng đã bị mẹ kế bán đổ bán tháo cho Trần Nhị Cẩu nghèo đến độ không mua nổi muối dưới chân núi. Trần Nhị Cẩu ít nói lại tàn nhẫn, bình thường quần áo rách nát, khuôn mặt lạnh lùng mang máu, người trong thôn đều không dám nhìn y, lại càng không dám nói chuyện với y. Diêu Kim Chi đã chuẩn bị tâm lý cho việc phải kiếm sống kinh hồn bạt vía, ai ngờ cuộc sống sau khi vào cửa không hề hãi hùng gian nan như trong tưởng tượng của nàng, mỗi ngày không chỉ có thể ăn no bụng, còn có thể có thịt ăn. Vốn cho rằng cuộc sống sẽ cứ như vậy, mặc dù kham khổ, nhưng cũng an ổn, cả đời thế này thì nàng cũng coi như có phúc rồi. Nhưng không ngờ rằng phúc lớn của nàng còn ở phía sau, một đạo thánh chỉ được ban xuống, nàng dắt Đại Hắc, Nhị Hoàng vừa vào cửa, thoắt cái biến thành phu nhân thừa tướng. Về nam chính: Kiếp trước, Trần Lâm Kiêu là đại thần giúp nước, đứng hàng Tả tướng, vì thiên hạ bách tính, vì sự tín nhiệm của tiên đế, y cẩn trọng như giẫm trên băng mỏng. Bởi vì tấm lòng bao dung nho nhã trầm ổn, lại ngồi ở vị trí cao, người cầu hôn nhiều đến nỗi đạp nát bậc cửa sắt của phủ Thừa tướng, thế nhưng y lại không có ý muốn lập gia đình. Một lòng chuyên tâm vào việc phò tá ấu đế, tạo phúc cho bách tính trong thiên hạ, cuối cùng mới hai mươi tám tuổi đã đột tử vì quá lao lực. Trọng sinh trở về năm thứ ba sau khi phụ thân qua đời, cũng chính là năm mà y đi thi khoa cử, y đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Kiếp trước y sống quá mệt mỏi, kiếp này y chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, dường như làm thợ săn cũng không tệ. Nhưng nhìn cô vợ nhỏ gầy gò yếu ớt, tay chân cần mẫn trong nhà, y thở dài một tiếng, mình y có thể nghèo khó, nhưng không thể để cho vợ y cũng đi theo ăn trấu nuốt rau, vẫn nên tìm cách vỗ béo vợ mới được. Lưu ý: 1. Văn làm ruộng, nửa trước đoạn tương đối chậm, nghiêng về cuộc sống thường ngày, nửa đoạn sau tiết tấu sẽ nhanh một chút. 2. Mặc dù nữ chính cũng rất tài giỏi, nhưng vẫn như cũ không thoát khỏi hai tay chỉ biết viết “ngốc, bạch, ngọt” của tác giả. Nội dung chính: Duyên trời tác hợp, ngọt văn, cuộc sống sinh hoạt nhẹ nhàng Một câu giới thiệu vắn tắt: Tên của thừa tướng là Trần Nhị Cẩu?! Lập ý: Trân trọng tất cả mọi thứ